Ngày… tháng… năm
Hôm nay về quê chơi, gặp phải cái cụ bà nổi tiếng nhiều chuyện trong làng, vừa thấy mình, cụ đã hỏi luôn: “Bao giờ lấy chồng cháu? Lấy mau mau cho cụ ăn cỗ với”. Mình nghĩ bụng: “Răng cụ rụng hết rồi, ăn được gì nữa mà ham. Nếu giờ ai đó hỏi cụ là bao giờ cụ chết thì cụ có trả lời được không, mà sao cứ gặp tôi là cụ hỏi bao giờ lấy chồng?”. Nghĩ vậy thôi, nhưng rồi mình lại cười tươi, nhẹ nhàng nắm tay cụ, đáp lời: “Dạ! Con đợi răng cụ mọc lại đầy đủ như ngày xưa rồi sẽ cho cụ ăn cỗ ạ!”.
Ngày… tháng… năm…
Nay có một anh hẹn hò, rủ mình đi xem phim. Trước khi vào phòng chiếu, anh ấy có ghé quầy mua một cốc Pepsi to. Tưởng anh ấy mua cho mình, ai ngờ, vừa ngồi xuống ghế, phim còn chưa chiếu, đã nghe anh ấy hút Pepsi òng ọc như bò uống nước sông. Lát sau mình khát quá quay sang xin hớp thì anh ta đã uống hết rồi, còn bảo mình: “Em cũng thích uống à? Sao lúc ở quầy không bảo anh mua luôn cả cho!”.
Không biết có phải uống Pepsi vào bị lạnh bụng hay không mà cứ ngồi xem được 5 phút là anh đứng dậy đi ỉa.
Hàng ghế khá chật, nên mỗi lần anh chen ra là mỗi lần những người khác trong hàng phải co người, khom chân lại nhường lối cho anh. Thi thoảng có đứa bị anh giẫm vào chân kêu lên oai oái. Phim dài có hơn tiếng nhưng mình đếm thấy anh phải đi ỉa tới mười mấy lần. Không hiểu anh vào đây để xem phim hay là để đi ỉa nữa. Bực quá, mình quay sang bảo: “Lần sau anh đi xem phim nhớ mang theo cái bô, ỉa luôn tại ghế, đầy thì mang đi đổ một lần cho tiện, đỡ làm phiền người xung quanh”.
Trong những lúc hiếm hoi anh không đi ỉa thì mình cũng không được xem phim một cách tử tế, bởi phim đang xem là phim kinh dị: cứ mỗi khi đến đoạn rùng rợn là anh lại hét ầm lên, ôm chặt lấy mình. Và không chỉ ôm, mà cái tay anh còn quờ quạng, đụng chạm lung tung cả. Mình gạt tay anh ra, nghiêm mặt nhắc nhở, thì anh lại văn vở: “Xin lỗi! Anh không cố ý! Tại anh có cái tật xấu là mỗi khi sợ hãi thì thường không kiểm soát được chân tay”.
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay nhận lời đi chơi với một anh khá đẹp trai chạy con Dream II. Mình vừa ngồi lên xe một cái là anh đã rú ga ầm ĩ điếc tai, rồi anh quay lại hỏi mình: “Em có thích bốc đầu không? Anh bốc cho em xem nhé?”. Mình cuống cuồng xua tay: “Thôi! Em không thích đâu! Nếu anh thích, em sẽ cho anh số điện thoại của ông anh em. Anh cứ liên hệ với ông ấy!”. Anh ta nghe vậy thì hỏi: “Ông anh em cũng là dân chuyên bốc đầu à?”, mình bảo: “Không! Ông anh em chuyên bốc mộ! Anh gọi cho ông ấy đặt lịch trước, giới thiệu là bạn em, thì kiểu gì cũng được giảm giá!”.
Anh này được cái sành điệu và hiểu biết rộng, cứ đi được một đoạn anh ấy lại chỉ tay, bảo: “Kia là shop hàng hiệu đẹp và đắt nhất Hà Nội này! Anh mới mua đồ ở đó tuần trước xong!”. Lát sau, anh lại chỉ: “Đó là nhà hàng sang trọng và ngon nhất thủ đô này! Anh mới nhậu ở đó hôm trước xong!”. Được tí, anh lại chỉ: “Kia là quán bar chuyên nghiệp và đẳng cấp nhất thành phố này! Anh mới quẩy ở đó tối qua xong!”. Mình chỉ im lặng, không nói gì, lát sau, lúc đi qua đoạn Trâu Quỳ, mình đưa tay chỉ: “Kia là bệnh viện tâm thần to và quy mô nhất miền Bắc này! Chắc anh vừa trốn khỏi đó sáng nay xong hả?”.
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay lại một anh hẹn hò, rủ mình đi công viên Thủ Lệ chơi. Anh này người gày gò, tay chân dài loèo khoèo, tóc tai lòa xòa, da lại đen nhẻm, người hôi hám (chắc vì lười tắm). Thế nên khi anh ấy sán gần lại chỗ cái chuồng khỉ, mấy con khỉ con cứ hú hét, gào thét loạn cả lên vì tưởng được gặp lại anh em đã thất lạc bao năm. Mà không chỉ lũ khỉ bị nhầm thôi đâu, mấy anh bảo vệ của công viên cũng nhầm, vì mình thấy họ xông tới, túm lấy anh ấy, rồi mở cửa chuồng khỉ ra định tống anh vào. Anh cuống cuồng giải thích, lôi chứng minh thư ra, khi đó, bảo vệ mới tin và thả cho anh đi.
Chán xem khỉ, anh rủ mình đi đạp vịt. Lúc đạp ra tới giữa hồ, thấy mặt anh tái mét, mình hỏi sao vậy, anh bảo anh bị say sóng. Rồi vừa nói dứt lời, anh nôn luôn một bãi to tướng vào đúng cái váy mới mua trắng tinh của mình, đoạn giao giữa 2 đùi. Mình gột rửa một hồi, nhưng cái chỗ đó trên váy vẫn hằn lên một mảng ẩm ướt, loang lổ. Nhìn thế, ai mà chả nghĩ rằng hai đứa mình mượn cớ đạp vịt để ra giữa hồ làm chuyện dâm ô. Trông cái mặt anh lúc đó, mình vừa thương vừa bực. Mình cũng chả còn hứng thú đâu mà đạp vịt nữa, chỉ muốn đạp cho anh một phát để anh lộn mẹ cổ anh xuống hồ cho xong.
Ngày… tháng… năm…
Mình đang rất hồi hộp vì tối mai mình có cuộc hẹn với một anh mà theo mình thấy là khá ổn: anh ăn mặc rất lịch lãm, áo vest, giầy Tây, cặp số luôn xách trên tay; lương tháng anh rất cao, như lời anh nói là khoảng hơn 3 tỉ, nhưng anh lại sống rất bình dị, vẫn thuê phòng trọ, vẫn ăn mì, vẫn đi xe buýt. Hi vọng, anh sẽ là hoàng tử trong mơ mà bấy lâu nay mình vẫn đợi chờ…