Vì gia đình, vì chồng tôi có thể chịu đựng bất cứ tổn thương nào. Bởi vì đã gọi nhau 1 tiếng vợ chồng, không phải cứ mệt là buông, cứ không hợp là ly dị. Tôi vô cùng trân trọng tình cảm của 2 đứa, 2 tiếng vợ chồng thiêng liêng như thế, tôi nhẫn nhịn 1 chút để giữ gìn thì cũng có sao
Từng nghe người ta bảo rằng “vợ chồng là có duyên từ 3 kiếp trước, vì thế cần phải biết trân trọng và yêu thương nhau”. Tôi không tin vào điều đó và cứ nghĩ duyên tới thì mừng, duyên đi cũng chẳng sao. Bởi vậy, tôi sống trong hôn nhân rất vô trách nhiệm.
Cưới vợ về, tôi không hề quan tâm tới vợ. Bản thân là 1 thằng đàn ông gia trưởng, tôi nghĩ rằng nhiệm vụ chăm sóc gia đình là của đàn bà, còn đàn ông đi làm về chỉ ngồi chơi xơi nước, xem tivi.
May mắn, vợ tôi từ trước tới nay tính tình hiền lành, đảm đanh. Sau 8 giờ ở cơ quan, vợ vội vàng sấp ngửa chạy về đi chợ cho kịp trước khi chỉ còn lại những thứ đồ ăn ôi thiu.
Mà gia đình đâu chỉ có mỗi 2 vợ chồng, còn bố mẹ tôi, cả 2 người đều tuổi già sức yếu, đặc biệt bố tôi lại có bệnh tuyến tiền liệt, nhiều khi ông đi vệ sinh không kiểm soát được, vợ tôi vẫn sẵn sàng dọn dẹp.
Thế mà, mẹ tôi vẫn hà khắc với con dâu. Hễ vợ làm điều gì không vừa ý mẹ, mẹ lại la rất lớn tiếng, đôi khi bà còn nói những câu rất nặng lời:
-Bố mẹ chị không dạy được thì để tôi dạy cho.
Mỗi lần về nhà thấy mẹ đang chửi vợ, tôi luồn lên trên phòng vội, mặc kệ 2 người muốn làm gì thì làm. Vợ tôi vẫn cam chịu quen rồi, cô ấy sẽ chẳng nói lại nửa câu.
Một hôm, tôi vừa đi làm về thì bị bà kéo lại nói:
-Vợ mày nó hình như dấm dúi đem tiền về cho bên ngoại hay sao ấy chứ, đi chợ gì mà 1 tháng tốn cả mấy triệu bạc, thế này thì miệng ăn núi lở à?? Tối qua mẹ nghe lén nó gọi điện cho mẹ đẻ nói là để từ từ chờ con sắp xếp rồi gửi về đấy. Hình như mẹ nó đang ốm.
Tôi giật mình:
-Mẹ vợ con ốm ạ??
Mẹ tôi gạt đi:
-Ốm đau hay không kệ đi, quan trọng là xem có thật vợ mày lấy tiền mang về bên đó không, mày xem cất cái chìa khóa két cho cẩn thận.
Tôi gật đầu vâng vâng dạ dạ. Từ hôm đó, tôi thay mã khóa két, không cho vợ biết, tiền đi chợ tôi cũng thắt chặt hơn.
-Mỗi tháng anh đưa em 3 triệu đi chợ thôi. Ăn uống cũng chẳng có gì mà tháng nào cũng 5, 6 triệu, anh không kham nổi.
Vợ tôi ngạc nhiên:
-3 triệu em sợ không đủ đâu, ăn uống phải đủ chất, đó là em đã tiết kiệm lắm rồi còn phải lấy cả lương của em bù vào đấy. Một nhà 4 miệng ăn cơ mà anh.
Tôi nóng mặt:
-Em tưởng mẹ con anh ngu à?? 4 miệng ăn thì cũng chỉ 3 triệu là đủ rồi, tiền của em em giữ chứ có bỏ ra cho cái nhà này đồng nào đâu mà lại nói kiểu cao thượng thế.
-Anh thử đi chợ đi rồi biết – Vợ bỗng nhiên hét lên làm tôi giật bắn mình.
Lần đầu thấy cô ấy to tiếng như thế. Tôi trợn trừng mắt:
-Nếu cô không chịu được thì chia tay đi, đàn bà con gái dám trợn mắt quát chồng.
Vợ tôi lại lần nữa im lặng, cô ấy lẳng lặng xách làn đi chợ không nói thêm gì nữa. Tôi để ý, mỗi lần nhắc tới chuyện chia tay, vợ tôi lại như sợ điều gì đó.
Từ hôm ấy, tôi chán vợ, tối nào cũng mượn cớ tăng ca ở lại trêu chọc mấy cô đồng nghiệp. Có hôm buồn quá tôi còn lên giường với 1 em thực tập. Có thể do tôi quá quyến rũ, nên vợ mới sợ không dám cãi lời, cô ta luôn phải nhường nhịn và ở kèo dưới.
Cho tới 1 hôm, vợ sốt cao nằm li bì trên giường. Không ai lấy sẵn quần áo cho tôi đi tăm, tôi bèn tự mình tìm đồ, nhưng lục tìm cái quần lót thì không được bèn kéo hết ngăn tủ ra.
Bất ngờ thấy 1 cuốn sổ bìa đỏ. Tôi dở ra xem là thứ gì thì phát hiện đó là cuốn nhật ký của vợ. Nhưng đọc những dòng vợ viết trong đó, tôi mới thực sự choáng váng.
“Những chuyện anh ấy làm, anh ấy ngủ với ai, vô tâm với tôi thế nào, tôi đều biết hết. Ngay cả chuyện mẹ chồng chèn ép tôi, chồng vẫn làm thinh, tôi cũng đành cam chịu. Có thể tôi sống hơi cổ hủ, nhưng đối với tôi gia đình là điều quan trọng nhất. Vì gia đình, vì chồng tôi có thể chịu đựng bất cứ tổn thương nào. Bởi vì đã gọi nhau 1 tiếng vợ chồng, không phải cứ mệt là buông, cứ không hợp là ly dị. Tôi vô cùng trân trọng tình cảm của 2 đứa, 2 tiếng vợ chồng thiêng liêng như thế, tôi nhẫn nhịn 1 chút để giữ gìn thì cũng có sao. Nhưng thực sự tôi rất mệt, giá như 1 ngày nào đó, chồng hiểu được tôi”.
Đọc xong, tôi quay sang nhìn cô vợ đang sốt li bì, lòng chợt trào lên cơn ân hận tột cùng. Nhớ lại ngày cưới tôi đã thề thốt sẽ chăm lo, yêu thương, bảo bọc cô ấy thế nào. Vậy mà bây giờ…?? Tôi là thằng chồng tồi tệ.
Theo docbaoplus