Hân giật mình vì những tiếng của mảnh ly rơi vỡ, cô quay ra thì thấy những tiếng đó là do Ly ném chiếc cốc vào tường. Có chuyện gì mà mày phải tức giận nhiều đến như vậy? Vừa thấy lạ Hân vừa nói ‘Tao tốn bao nhiêu công sức, tâm kế để mồi chài, dụ dỗ ông An, ấy thế mà ông ta vẫn cứ một mực chung tình với bà Mai mới hãm chứ’.
Ly trong lúc tức giận cô trả lời Hân ‘Mày thử nhìn tao với bà Mai xem, ai đẹp hơn ai là có thể rõ ràng nhận ra. Đàn ông chẳng phải luôn thích những thứ đẹp đẽ hay sao. Rõ ràng có lúc tao đã cảm nhận được ông An đã xiêu lòng trước mình, nhưng chẳng hiểu sao ông ấy vẫn không chịu chia tay với bà Mai’. lý do khiến cho tao nghĩ mà không thông được là cả hai đã kết hôn, đã ràng buộc gì nhau đâu mà phải khó khăn đến như vậy. Chẳng qua là không muốn chia tay mà thôi.
– “Thừa nhận rằng mày xinh đẹp, trẻ trung hơn bà Mai. Thậm chí nếu như nói về sự tài giỏi thì mày cũng giỏi hơn bà ấy. Nhưng tại sao cứ nhất định phải là ông An. Người như mày chẳng lẽ lại thiếu đàn ông tốt dành cho mình mà phải đi giành giật của người khác. Chính vì số phận đã khiến cho mày thua bà Mai. Số phận đã an bài thì cũng có cái lý riêng của nó, mày có cố giành giật những thứ đã được định sẵn cũng sẽ chẳng có kết quả tốt được.”
– “Tao chẳng tin vào số phận, mày đừng có mà nói luyên thuyên. Không sớm thì muộn rồi tao cũng sẽ có được An.”
Hân chẳng biết khuyên cô bạn như thế nào ngoài tiếng thở dài. Và đúng như Ly đã nói, Ly làm mọi cách để có thể có được tình yêu của An nhưng đều thất bại. Chứng kiến hôn lễ của An với Mai, Ly mới thật sự công nhận mình thất bại. An đã cương quyết từ chối Ly như vậy nghĩa là Ly không bao giờ có cơ hội lại gần An nữa. Lúc này Ly mới nhớ đến lời của Hân nói, thứ gì là của mình thì sẽ mãi là của mình, không ai có thể cướp đi được. Còn nếu trời đã định không phải của mình thì cho dù có sống chết cướp đi bằng được thì cũng chẳng thể cướp nổi. Ly, giờ đã thấu hiểu rồi.
Mọi thứ đều có phần, có phúc của mình và do trời sắp đặt. Chuyện gì cũng đều là có ý của trời. Nhiều người cứ không tin, bỏ ra cả cuộc đời mình để đi giành giật những thứ không thuộc về mình. Đến khi thất bại mới nhận ra rằng mình chẳng nào nghịch lại được ý trời. Sống đơn giản là một việc không hề đơn giản. Nó không đơn giản không phải vì nó khó, mà vì vốn trong suy nghĩ của bạn đang chịu nhiều áp lực, dần khiến bản thân con người trở nên phức tạp hơn, dễ thay đổi hơn.
Con người ai cũng có lòng tham. Chưa khi nào bản thân con người có thể khống chế được lòng tham của mình. Con người có ai mà không vậy, có được rồi thì lại muốn có nhiều hơn. Lòng tham không có điểm dừng đã dẫn lối cho con người ta đến chỗ giành giật. Giành giật cả những thứ không phải là của mình. Nhưng đã có bao gờ bản thân nhận ra rằng giành giật để rồi cuối cùng thứ mình nhận lại được là gì.
Thế giới này đầy rẫy những hỗn tạp, tranh chấp, cướp đoạt, đố kị, oán hận và mưu mô tựu chung cũng chỉ vì một chữ “tranh”. Bao lâu nay chúng ta tính toán, gian dối, đố kị, ganh ghét nhau, để được gì cơ chứ? Bản thân thì cứ tưởng rằng mình đã giành được món đồ tốt nhất nhưng thực chất lại là món đồ tệ nhất. Có chăng đó chỉ là những thứ ta giành giật được từ tay người khác, có chăng đó chỉ là những thứ vật chất, địa vị thấp hèn, và thực chất nó cũng chẳng phải là của bản thân ta. Thậm chí nó còn khiến cho người đi giành giật mất hết tất cả.
Sống đơn giản là một việc không hề đơn giản. Nó không đơn giản không phải vì nó khó, mà vì vốn trong suy nghĩ của bạn đang chịu nhiều áp lực, dần khiến bản thân chúng ta trở nên phức tạp hơn, dễ thay đổi hơn. Ở đời nên nhớ rằng, người càng toan tính, càng thiệt thân, người vô ưu tưởng như là ngốc mới chính là người hưởng phúc. Đời người càng tranh giành càng mất đi, càng vô ưu, không toan tính càng hưởng đại phúc. Nếu như bớt tranh một chút, xem thấu sự vật thì mọi việc sẽ đơn giản hơn. Người sống càng đơn giản thì lại càng hạnh phúc. Mọi sự ông trời đã an bài. Và nếu như số kiếp của bản thân mình có không sung sướng được như người khác thì cũng đừng oán hận, bản thân mình chỉ là đang trả kiếp mà thôi. Cứ an nhiên mà sống, quả báo nhãn tiền, trời chẳng phụ lòng người.
Theo blogtamsu