Khi chỉ biết nhân danh “tình yêu” mà không có sự trưởng thành, sự nghiệp, thành công, dù ở trong thì tương lai, đi kèm, liệu người đàn ông có thể cứ mãi hứa với cô ấy “Chờ anh thành đạt”.
1. Có một nghịch lý cuộc đời đau lòng mà tôi thấy ở rất nhiều lũ bạn mình: Khi họ đã trưởng thành sau ngàn lần tranh đấu, phần lớn lại đánh mất người con gái mà mình yêu nhất.
- Trừ những nhà rất có điều kiện, một thanh niên trẻ khi yêu không thể cho người con gái gì nhiều ngoài 2 chữ “tình cảm”. Thời còn đi học, bố mẹ cho 3 triệu/1 tháng, “đứa bạn trai” nào tự hào lắm thì có thể trả tiền ăn, mua cho nàng vài cuốn sách, chứ làm những thứ lớn hơn thì chịu.
Nhân danh “tình yêu” mà chịu khổ là điều duy nhất họ có thể mang nàng thông cảm.
- Đến lúc đi làm, để “cặp đôi” giữa tình yêu và sự nghiệp lại càng khó khăn.
7-10 năm sau khi ra trường là khoảng thời gian quan trọng nhất với người con trai, bỏ lỡ “cơ hội vàng” này sau 30 tuổi, cố mấy họ cũng khó có thể vươn lên đứng đầu được. Sự nghiệp của họ đặt nặng vào những năm tháng quý báu này.
Nhưng người phụ nữ thì lại chẳng quan tâm đến điều đó. 2-3 năm tốt nghiệp, bố mẹ sẽ bắt đầu giục họ lấy chồng. Con gái lại hay lo nghĩ, sẽ càng thấy bất an khi chứng kiến người mình yêu cũng đang vật lộn với cuộc đời…không khác gì mình.
Bởi vậy, thật khó mà trách khi họ đi tìm cảm giác an toàn và che chở ở một người có thể mang lại điều bạn “chưa thể”. Chẳng trách bạn, hay trách người kia được, trách “cái nghèo” thôi.
- Yêu thời sinh viên thì đơn giản lắm. “Chọn mỳ tôm hay chọn anh” thì có thể cô ấy vẫn chọn bạn, mỳ tôm nàng tự mua được. Yêu thời đi làm thì khác.
Một phần là nhìn bạn bè xung quanh được người yêu tặng quà đủ thứ, biết là không nên trọng vật chất quá, nhưng nghĩ lại mình nhiều khi cũng tủi thân. Phần khác là khi yêu sau tuổi 24 thì sẽ buộc phải nghĩ đến những vấn đề hậu- tình yêu, nào là nhà cửa, nào là con cái, nào là xe cộ…
Cả hai không thể hồn nhiên như thời “tuổi hồng thơ ngây được”.
- Tất nhiên, bạn có thể hứa với người mình yêu “Chờ anh”.
Nếu đã yêu, có lẽ cô ấy sẽ không sợ chờ, chỉ sợ chờ mãi, chờ mãi bạn vẫn lương 10 triệu, làm một cậu nhân viên “quèn”, đến công ty thì bất mãn với sếp để về nhà trút giận lên người yêu.
Vì chẳng biết chờ cho đến bao giờ, nên cố ấy có từ bỏ tình yêu của mình cũng là lỗi của bạn.
- Cuộc đời nghịch lý vậy đấy. Đàn ông đến lúc kiếm ra tiền, có sự nghiệp, trưởng thành, thì người mình yêu thương nhất năm nào đã làm mẹ của con người khác.
Nhưng biết vậy, mong bạn đừng nản chí để rồi sau lại ngồi “giá như“. Thời gian vẫn còn, công thức để thành công không thiếu trên mạng, nếu có ý chí, bạn vẫn có thể hóa giải lời nguyền đi đôi giữa tình yêu và sự nghiệp này.
Cuộc sống vốn bất công, đàn ông muốn không bị đời đối xử tệ, cách duy nhất là phải vươn lên đứng đầu, không ngừng nghỉ!
Đàn ông đến cuối cùng có giàu sang, danh vọng cỡ nào cũng chỉ là kẻ thất bại nếu đánh mất người đàn bà của đời mình…
Tôi lớn lên cùng chị. Chị hơn tôi 6 tuổi nhưng hầu như đã thay vai trò của mẹ chăm sóc tôi cả tuổi thơ. Cũng vì ba mẹ tôi quá bận rộn với công việc, chị là người đã luôn ở bên tôi từ thuở bập bẹ biết đi đến khi trưởng thành. Chị tôi xinh đẹp, lại rất hiền lành.
Tôi còn nhớ từ những năm cấp 2, tôi đã nhận không ít những thư tò tỉnh, quà lỉnh kỉnh từ các chàng trai gửi chị. Nhưng chị tôi thưở ấy ngoan lắm, chỉ biết đến trường học hành rồi lại về nhà chăm tôi và nhà cửa. Đến khi lên cấp 3 thì ba mẹ tôi ly hôn, cả tôi và chị đều ở cùng mẹ. Lúc này chị đã bắt đầu đi làm và biết yêu.
Lần đầu tiên cũng là lần cuối trong đời chị yêu một người. Tôi đã nghĩ anh rất xứng đôi với chị. Anh điển trai, thành đạt khi tuổi đời còn trẻ. Và hơn hết, tôi thấy được tình yêu dành cho chị trong mắt anh. Yêu chiều và hết thảy thương yêu của anh đều rõ ràng lắm. Vì vậy mà tôi đặt niềm tin vào anh, rằng anh rồi sẽ mang hạnh phúc cho chị đến cuối đời. Nhưng tôi đã không biết, có những tình yêu chỉ tồn tại đúng hạn định. Hết thời hạn, tình yêu ấy cũng bỏ người ta ra đi, như chưa khi nào tồn tại nồng nàn. Tình yêu của anh chính là như vậy.
Kết hôn được 3 năm, chị sinh con gái đầu lòng. Không lâu sau thì anh lên chức phó giám đốc ở độ tuổi 33. Anh bắt đầu tiệc tùng và bận rộn với hàng tá công việc. Chị vẫn vậy, vẫn đứng sau hết thảy những tham vọng tiền tài của anh, đợi chờ anh về mỗi đêm muộn. Nhưng tôi chưa khi nào thấy chị trách móc anh. Chị luôn rạng ngời khi nhắc về anh, về hôn nhân và đứa con đáng yêu của cả hai.
Rồi đến một lần, bé My trở bệnh nặng phải nhập viện gấp. Tôi ngạc nhiên khi cả đêm dài trong bệnh viện ấy, anh một lần cũng không xuất hiện. Chị chỉ bảo anh còn bận việc. Việc gì quan trọng hơn đứa con nhỏ đang nguy kịch đây? Bóng lưng chị cô đơn bên giường bệnh của con cho tôi linh cảm điều chẳng lành sẽ xảy ra.
Điều đó đến sớm hơn tôi dự đoán, khi chính mắt tôi thấy anh bước xuống xe choàng eo ôm một cô chân dài nóng bỏng bước vào khách sạn. Tôi không kiềm nổi tức giận, lao đến hỏi anh cho ra lẽ. Tôi làm ầm lên trước khách sạn, anh phải gọi chị tôi đến. Đó là lần đầu tiên trong đời, chị đánh tôi, ngay trước mặt hai người kia. Tôi và chị đã không nói chuyện với nhau suốt ba tháng dài sau đó.
Tôi không chịu nổi khi chị chấp nhận việc anh thản nhiên vào khách sạn với người đàn bà khác và nói rằng đó là một phần công việc của anh. Chị thương anh nhiều đến mức bằng lòng đứng sau hết thảy những tham vọng xù xì của anh. Nhưng chị không hiểu, sự nhu nhược của đàn bà đến cuối cùng cũng chỉ là gián tiếp tiễn đàn ông ra đi.
Chị tôi chịu đựng cảnh một mình nuôi con, cô đơn trong chính ngôi nhà của mình suốt 5 năm sau đó. Anh vẫn đi hàng tháng, về nhà được vài ngày lại đi. Chị không màng những lời thị phi, càng không quan tâm anh đã đi với ai.
Chỉ cần anh về đến nhà, chị sẽ rạng rỡ như chưa khi nào chịu đựng những tổn thương hay bất hạnh. Tôi đã không thể giận chị lâu được, chỉ có thể dần chấp nhận sự lựa chọn của chị. Đàn bà bất hạnh, chắc cũng vì cố chấp lựa chọn những thứ vốn đã không còn có thể cứu vãn…
10 năm sau ngày kết hôn, anh đòi ly hôn với chị, khi anh đã lên chức giám đốc đầy danh vọng. Nhưng lần này chị đồng ý. Chị cùng con gái đã có cuộc sống mới sau ngày ly hôn anh. Tôi lại thấy sự thảnh thơi và nhẹ nhàng trong đôi mắt đã từng lắm xót xa của chị.
Từ ngày đó, tôi nghe đâu anh lấy thêm vợ mới. Nhưng người vợ này chỉ biết ăn xài, ngay cả đứa con cũng sẵn sàng phá bỏ. Cưới chưa được bao lâu thì anh phải ly hôn. Cũng từ lúc này anh mới hối hận vì mất chị tôi. Anh đòi quay lại với chị, nhưng chị tôi đã tìm được an yên cuộc đời mình. Anh bắt đầu sa đà vào rượu chè, hằng đêm lại cứ đứng dưới nhà chị tôi đến sáng mới chịu về.
Anh vẫn là người đàn ông thành đạt, lắm tiền, chức vị cao. Nhưng chính anh lại nói với tôi rằng, anh thất bại, thất bại thảm hại. Thất bại của anh chính là vô tâm và không biết trân trọng chị tôi. Anh thua, thua là vì mất chị.
Đàn ông đến cuối cùng có giàu sang, danh vọng cỡ nào cũng chỉ là kẻ thất bại nếu đánh mất người đàn bà của đời mình…
Theo webtinhotonline