Có lẽ thất bại lớn nhất trong cuộc đời tôi chính là để người khác có cơ hội cho vợ mình một tình yêu đủ đầy.
Vợ tôi là người phụ nữ bản lĩnh. Gia cảnh khó khăn nên một mình cô ấy phải mưu sinh từ tấm bé. Cưới cô ấy về, tôi có chút xấu hổ vì bản thân chẳng biết gì. Chuyện trong nhà ngoài ngõ, vợ luôn là người lo liệu. Có một thời gian, công ty cắt giảm nhân sự, tôi thất nghiệp. Tôi đành ở nhà và chấp nhận ăn bám vợ. Nghĩ bản thân là một kẻ vô công rỗi nghề, đang sống bám nên tôi khá kiêng dè vợ. Cô ấy khuyên tôi nên kiếm việc làm mới nhưng bản thân tôi chẳng có gì ngoài tấm bằng cao đẳng. Bây giờ các công ty lớn đều yêu cầu bằng cấp cao, tôi có phần tự ti về bản thân nên ù lì mãi chưa chịu kiếm việc.
Vợ bảo tôi nên đi học thêm để bồi dưỡng kiến thức. Nghe theo lời cô ấy, tôi chọn lớp học bổ túc buổi tối để nâng cao kiến thức. Suốt khoảng thời gian đó, tôi chỉ ăn uống, ngủ nghỉ và đi học. Ngoài mặt vợ thường động viên, nhưng tôi biết trong lòng cô ấy cảm thấy xấu hổ vì có người chồng giống tôi.
Có lần, đám bạn cô ấy hẹn ăn uống, tán gẫu, có dẫn chồng theo. Nhưng vợ lại không cho tôi biết mà đến buổi hẹn một mình. Và những buổi tiệc đám cưới, sinh nhật của bạn bè, đồng nghiệp của cô ấy đều không có mặt tôi. Tôi dường như nằm ngoài lề cuộc sống của vợ, không biết gì về những mối quan hệ của cô ấy. Cảm thấy bản thân vô dụng, tôi lao vào học tập để thay đổi chính mình.
Thời gian đào tạo cũng kết thúc, tôi tự tin đi xin việc ở những công ty có tiếng hơn. Tôi bắt đầu rẽ ngang sang hướng quản trị kinh doanh theo mong muốn của vợ. Mới đầu, tôi chỉ được cấp trên giao cho công việc nhỏ nhặt, thậm chí còn bưng trà rót nước. Thế nhưng tôi vẫn kiên trì làm được hơn 2 năm, mọi chuyện mới bắt đầu khá khẩm hơn. Thấy tôi chăm chỉ, cấp trên cho tôi tham gia vào nhóm đề ra chiến lược cho công ty. Nghề dạy nghề một thời gian, tôi trở nên tự tin với chính mình hơn. Bây giờ tôi có thể là chỗ dựa cho vợ con, chứ không còn núp sau lưng vợ như mọi khi nữa. Tôi cứ tưởng mọi chuyện vậy là tốt đẹp, nhưng nào ngờ, vợ lại bắt đầu thay đổi.
Dạo gần đây, cô ấy bắt đầu chưng diện nhiều hơn trước, tập yoga, mỗi ngày đều ăn uống ở ngoài. Thậm chí còn trở nên lạnh nhạt, không còn nói chuyện hay càm ràm như trước. Mỗi lần tôi có áp lực kể vợ nghe, cô ấy đều thờ ơ và lạnh nhạt. Có lần còn nói: “Chuyện của anh thì anh tự giải quyết, có còn là con nít nữa đâu mà cái gì cũng phải hỏi”. Hóa ra thời gian vừa qua, tôi là người phiền phức như vậy, luôn là gánh nặng của vợ. Trong mắt cô ấy, tôi luôn là một đứa trẻ mãi chẳng chịu lớn, không biết suy nghĩ. Có phải tôi là thằng đàn ông thất bại không?
Thường thường cô ấy về nhà khoảng 6 giờ, nhưng gần đây đều trễ hơn 2 tiếng. Mỗi lần hỏi thì cô ấy nói đi tập thể dục và cũng không còn ăn cơm ở nhà như trước. Trên trang cá nhân của cô ấy thường xuyên đăng hình ảnh ăn uống, phần ăn lúc nào cũng dành cho hai người, nhưng không chụp hình người đối diện. Lòng tôi dấy lên cảm giác bất an vô cùng, liệu cô ấy có làm chuyện gì sau lưng tôi không?
Tôi không dám hỏi thẳng vì sợ không chịu nổi khi biết sự thật. Còn không hỏi, tôi sợ bị “cắm sừng”. Tôi cảm thấy những thất bại trước đó cũng không bằng cảm giác lúc này. Thất bại lớn nhất cuộc đời tôi không phải là không kiếm được nhiều tiền bằng vợ, không giỏi bằng vợ mà là để cô ấy chạy theo người khác.
Theo Phunusuckhoe