Chúng ta đã từng rất tha thiết, đã từng coi nhau như thể cả bầu trời, tưởng sẽ vì nhau mà gánh vác cả cuộc đời, nhưng sau cùng, chúng ta đều trở nên xa lạ với những gì quen thuộc nhất…
Phụ nữ chúng ta đã bao nhiêu lần tự nhủ với bản thân rằng, sẽ chẳng có hi vọng đâu, rồi lại cố chấp thứ tha cho người mình thương thêm một lần. Chỉ vì phụ nữ cho rằng đến khi họ nhận ra mọi sự hi sinh nỗ lực ấy, họ sẽ vì ta mà thay đổi.
Nhưng đã bao nhiêu lần quặn mình trong đêm, cố nén nước mắt rồi lại không thể kiềm chế mà oà khóc nức nở chỉ vì quá đau lòng, rồi sáng hôm sau tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp, nhìn màn hình điện thoại vẫn không một tin nhắn hay một cuộc gọi nào hiển thị.
Đã bao nhiêu lần, phụ nữ chúng ta cố gắng im lặng, cố gắng không chủ động, và cố dặn mình phải kiềm chế bản thân, không được gọi cho họ trước. Vì chúng ta không sai, nhưng rồi đối diện với sự im lặng của phụ nữ chính là sự lặng thinh. Bạn im lặng, họ cũng im lặng, để bạn nhận ra rằng sự im lặng của bạn đối với họ chẳng là gì.
Đã bao nhiêu lần bạn uống đến say khướt, chỉ mong rằng người sẽ lo lắng là đối phương, mong rằng người đến đón bạn và trách mắng bạn sẽ là họ. Bạn cố gắng gọi điện, nhắn tin, để cho họ biết rằng bạn say, nhưng rồi đối diện với sự chờ mong ấy lại là những tiếng tút kéo dài vô cảm. Để rồi bạn nhận ra, người ta chưa từng để tâm với bạn, đến việc bạn đang ra sao, thế nào.
Đã từng tự hỏi, người cùng mình nhắn tin thâu đêm suốt sáng, giờ họ ở đâu?
Đã từng tự hỏi, người cùng mình trời đông buốt căm nắm tay nhau ăn kem không ngại giá buốt, giờ họ ở đâu?
Đã từng tự hỏi, người đàn ông không ngại trời mưa, đưa đón chúng ta không lời than thở, giờ đã đi đâu?
Đã từng tự hỏi, người đàn ông vì chúng ta không ngại đi xa biết bao cây số, chỉ để mua những món ăn chúng ta thích, giờ họ ở đâu?
Đã từng tự hỏi, người từng hứa về đám cưới như tranh, rồi thời gian trôi nhanh, họ ở đâu mất?
Đã bao lần tự hỏi, người đàn ông cằn nhằn khi chúng ta mặc lạnh, người đàn ông nhăn mày khi thấy bạn mặc hở hang, liệu giờ họ đang ở đâu?
Chúng ta đã từng rất tha thiết, đã từng coi nhau như thể cả bầu trời, đã từng vì nhau không ngại dầm mưa dãi nắng. Tưởng sẽ vì nhau mà gánh vác cả cuộc đời, nhưng sau cùng, chúng ta đều trở nên xa lạ với những gì quen thuộc nhất, rồi chúng ta lại tự hỏi mình “tại sao?”.
Sau cùng, lời hứa hẹn năm xưa cũng đã trôi vào quên lãng. Người đàn ông ngày ấy cũng trở thành người lạ. Và kỷ niệm năm ấy cũng đã là chuyện xưa! Rốt cuộc, chúng ta ai rồi cũng khác… Tưởng như đi một đời, ai ngờ chỉ một thời.
Rốt cuộc sau tất cả mọi việc, bạn chỉ nhận ra một điều trong cuộc sống của họ, vị trí của bạn chưa bao giờ được đặt ở trung tâm. Bạn chưa bao giờ là người mà họ để tâm nhiều như việc họ luôn là người bạn để tâm nhất.
Thanh xuân, có đôi lần chúng ta đều lãng phí, lãng phí tuổi trẻ, lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm, lãng phí bao dung với những người mãi sau này chúng ta mới nhận ra một điều, chính là không đáng.
“Ai rồi cũng yêu một người, chỉ một đoạn đời mà như dốc cạn nửa đời
Ai rồi cũng thương một người, bên nhau một thời mà như đi hết nửa cuộc đời”.
Theo Huyền Trang Bất Hối