Chị cố ngăn dòng nước mắt đang trực trào ra. Chị muốn giữ cho mình một sự mạnh mẽ nhất có thể. Chị không muốn làm anh phân tâm trong lúc này. Sự lựa chọn của anh là bước ngoặt của cả ba người, chị không muốn một sự mềm yếu nào đó của chị khiến anh xao động. Chị muốn anh lựa chọn theo con tim mình dù có thể điều đó làm chị đớn đau:
– “Anh tính thế nào với Quyên? Một lần nữa làm khổ cô ấy ư?”
Anh cúi gằm mặt không dám ngẩng lên nhìn chị. Anh chưa bao giờ nghĩ có ngày phải đối diện với vợ trong hoàn cảnh như thế này khi mà vợ anh đang hỏi anh về một người phụ nữ khác bằng thái độ bình thản nhất. Chính thái độ đó của chị càng làm anh sợ và khó xử. Giữa hai người phụ nữ đó, chọn ai cũng làm cho người kia đau khổ. Anh đã mang tội quá lớn, với cả hai người phụ nữ mà anh yêu thương.
Quyên là người yêu cũ của anh. Tuổi đôi mươi với anh là những tháng ngày gắn chặt với người con gái ấy. Họ yêu nhau và từng mơ về một ngôi nhà hạnh phúc với những đứa trẻ. Có ai ngờ, tình yêu tưởng chừng không gì chia cắt nổi đó lại có ngày đường ai nấy đi. Là vì anh… Anh chọn con đường dừng lại…
Anh lên đường sang nước ngoài du học. Hai năm ở xứ người, anh quen và yêu chị. Mặc dù khi ấy ở quê nhà, Quyên vẫn chờ đợi anh nhưng sự xa mặt cách lòng đã làm anh dần lãng quên đi tình cảm đó. Quyên ở nhà biết chuyện, cô lặng lẽ ra đi không một lời từ biệt vì không muốn làm anh phải khó xử. Mang theo nỗi căm hờn vì bị phụ bạc, bao nhiêu năm trời Quyên không yêu thương ai vì mất lòng tin vào tình yêu, vào đàn ông. Còn anh, anh đã yên bề gia thất với chị.
Anh đã lãng quên cuộc tình thời trai trẻ của mình, sống hạnh phúc bên chị, một người vợ tận tụy, yêu chồng, thương con. Nếu không có cuộc gặp gỡ tình cờ với Quyên, có lẽ mối tình năm xưa vĩnh viễn rơi vào quên lãng. Nhưng cuộc gặp định mệnh ấy đã làm xáo trộn mọi điều. Một gia đình hạnh phúc đứng trước nguy cơ tan vỡ, một quá khứ ngủ yên bị khơi dậy, những nỗi đau, khát khao bùng cháy để rồi cả ba cùng đau khổ.
Không cầm lòng được, anh gục vào vòng tay người tình cũ. Những nhớ thương, những luyến tiếc của thời tuổi trẻ làm hai người không làm chủ được mình. Quyên bất chấp tất cả để bên anh, để giành lại chút vương vãi của thứ tình đã qua. Cả hai không còn phân biệt đúng sai, không phân biệt điều hơn lẽ thiệt mà phiêu hết mình với mối tình vụng trộm đó.
Anh nhắm mắt bước vào mối quan hệ đó dù biết rằng cuộc tình không đầu không cuối đó sẽ khiến nhiều người phải khổ. Nhưng tình cảm đôi khi là điều rất khó nói. Chính anh cũng không biết mình cần gì, muốn gì trong chuyện tình cảm này nữa. Anh chỉ biết rằng anh khao khát được ở bên Quyên nhưng cũng không thể bỏ vợ, bỏ con vì đó là những người quá đỗi quan trọng trong cuộc đời anh.
Chị biết chuyện. Chị nén những tiếng thở dài và chỉ lặng lẽ khóc thầm khi có riêng mình. Với người phụ nữ, nỗi đau chồng phản bội quả thực quá nặng nề. Nhưng chị không muốn làm ầm lên mọi chuyện. Chị muốn giữ cho các con một sự bình yên nhất có thể. Và hơn hết, khi chị biết rằng Quyên đã phải trải qua những nỗi đau như thế nào sau khi anh phụ bạc cô, chị không còn muốn trách người thứ ba như Quyên nữa. Cuộc đời đan xen nhiều trái ngang, cô cũng đã từng là người thứ ba dù có thể cô không hề hay biết. Vì vậy giờ đây, cô đón nhận điều này với sự cảm thông của hai người đàn bà mang nghiệp yêu chung một người đàn ông.
Anh chới với giữa hai người phụ nữ, giữa hai trách nhiệm mà anh không biết phải đối diện như thế nào.Tình yêu bây giờ không đơn thuần là cảm xúc bắt nguồn từ con tim rực lửa nữa mà là tình thương và trách nhiệm. Anh quằn quại không dám đưa ra quyết định, để rồi anh cứ để cho mối quan hệ tay ba đó ngày tiếp ngày. Anh càng lúc càng lún sâu hơn vào nó mà không biết làm thế nào thoát ra được. Cho tới ngày chị không thể để anh một mình giải quyết mọi việc…
Chị yêu cầu anh đưa ra lựa chọn. Nhưng với bản tính tham lam và ích kỉ của một người đàn ông, anh không muốn phải từ bỏ ai và không muốn mất đi người nào. Anh nói với chị rằng: “Anh không còn yêu cô ấy, chỉ là một chút bù đắp cho sai lầm tuổi trẻ mà thôi. Em hãy coi như đó là sự chia sẻ, sự hi sinh để 3 người chúng ta cùng hạnh phúc”.
Chị biết, điều duy nhất anh muốn giữ gìn lúc này chính là cảm giác của riêng anh. Anh không yêu chị nhiều như chị nghĩ và cũng không hề yêu Quyên nhiều như cô ấy đợi mong. Anh dùng sai lầm sau để hóa giải sai lầm trước đó. Mọi thứ cứ chất chồng lên nhau.
Chị đặt lên mặt bàn tờ đơn ly hôn trong sự ngỡ ngàng của anh. Chị ra đi vì biết rằng với một người đàn ông không đủ quyết đoán lựa chọn hướng đi cho đời mình, muốn giữ cả hai người đàn bà ở bên sẽ không thể nào mang lại hạnh phúc cho chị. Anh đứng nhìn chị quay bước ra đi nhưng anh không biết được rằng ở phía sau lưng anh, Quyên cũng quay đầu lại. Câu chuyện của anh và chị, Quyên đã nghe thấy. Và cảm giác mà chị có cũng là cảm giác mà Quỳnh nhận ra. Anh chỉ yêu bản thân mình, không phải chị cũng không phải Quyên. Bởi nếu yêu, người ta sẽ không bao giờ ích kỉ như anh.
Theo Khỏe và đẹp