Mẹ à, hôm nay con gái mẹ lại chông chênh giữa những đoạn tình cảm. Đã lâu rồi con chẳng còn dựa vào vai mẹ và kể lể chuyện của mình. Con còn nhớ có lần mẹ bảo: “Con gái thì không nên yêu nhiều, như thế sẽ mất duyên!”. Con không sợ yêu nhiều sẽ mất duyên. Mà con rất sợ, sợ con của chính bây giờ. Bây giờ con thấy mình chẳng còn hồn nhiên ngây thơ như trước…
Con có thể bình tĩnh trước những cơn giông bão của cuộc đời, bây giờ không phải nỗi đau nào cũng làm con tổn thương, thất bại nào cũng làm con gục ngã. Nhưng sâu thẳm trong trái tim đứa con gái có vỏ bọc mạnh mẽ con vẫn sợ rất nhiều thứ. Sợ yêu, sợ tổn thương, sợ làm mình đau, sợ những giọt nước mắt mình rơi xuống, sợ nhìn thấy những vết chân chim của bố mẹ mỗi ngày một nhiều, sợ lòng người chỉ biết đặt lợi ích của mình lên trước.
Con biết nếu mẹ đọc được lại trách con yếu đuối. Nhưng mẹ ạ, con gái mẹ mạnh mẽ quá nhiều rồi. Con chỉ muốn chạy về ngay, ùa vào lòng mẹ và nói rằng con mệt, mệt lắm. Xã hội này đáng sợ hơn rất nhiều so với suy nghĩ mỏng manh của con.
Con muốn yếu đuối để nói với mẹ rằng: “Con bây giờ rất sợ yêu, và dành tình cảm cho ai đó!”. Bởi vì con đang chông chênh trong đó. Rốt cuộc là yêu với thích thì nó khác nhau như thế nào hả mẹ? Con sợ rằng mình sẽ bị tổn thương, sợ mình sẽ làm sai rồi người ta lại bỏ rơi con thêm lần nữa. Con luôn cố tạo ra một vỏ bọc bên ngoài thật mạnh mẽ, chẳng cần bất cứ một ai. Nhưng có khi về phòng – nơi chỉ có một mình con, con đã nghĩ con cũng là con gái, cũng muốn có một bờ vai để mình dựa vào khi yếu lòng. Cũng muốn có ai đó nghe thấy tiếng lòng mình. Nhưng có lẽ đó chỉ là ý nghĩa bất chợt ghé ngang qua.
Con biết, con đã trưởng thành. Con nhận thức được giá trị của bản thân. Con tự làm được những việc mà con trai cũng có thể làm. Và làm những việc họ không thể làm. Nhìn con bây giờ, con chẳng cần bất cứ ai bên cạnh. Con có thể tự sửa bóng đèn bị hư, tự sửa đường nước, tự nấu ăn, tự đọc sách. Máy tính có hư con cũng chẳng vội. Bởi vì con biết chỉ cần qua đêm nay, ngày mai bỏ ra ít tiền rồi đi sửa. Mưa cũng chẳng cần nhờ người đưa về vì trong cốp xe lúc nào cũng có áo mưa. Cũng chẳng cần người nào phải đưa mình đi xem phim hay đi ăn. Vì con có thể tự làm tất cả. Cuộc sống thế mà lại hay hơn mẹ ạ. Con cũng có một ngôi nhà luôn chờ con quay về, một bờ vai luôn cho con dựa vào khi con yếu đuối. Con có quá nhiều thứ rồi đúng không mẹ?
Con còn nhớ có lần con nói với mẹ rằng mình sẽ không lấy chồng mà nuôi ba em ăn học phải không? Mẹ bảo mẹ chẳng cần. Học xong con lấy chồng luôn cũng được. Chỉ cần lo cho con trước tiên thôi.
Nhưng con rất sợ cuộc sống hôn nhân, con sợ phải lấy một người chồng không tốt, rồi lại làm bố mẹ buồn hơn. Và con còn sợ mình chẳng thể làm tròn bổn phận một người vợ, hay một người con dâu. Con cũng sợ mình chẳng gánh vác nổi công việc bên nhà chồng. Con sợ những bon chen bên ngoài, cơm áo gạo tiền phá vỡ tình yêu của con và anh ta.
Con gái thời hiện đại có nhất thiết phải lấy chồng không hả mẹ? Bởi vì bây giờ bất cứ người con gái nào bây giờ cũng có thể đảm bảo cuộc sống của họ. Con tự nghĩ rằng sẽ có bao nhiêu người con gái nghĩ như mình? Ai cũng cũng có lúc gặp sai người, sai thời điểm. Để lúc đó lại thấy ngổn ngang và chênh vênh. Yêu một người khổ thế tại sao con người ta vẫn lao đầu vào hả mẹ?
Mẹ đừng trách. Bởi vì, con gái mẹ cũng đang sợ suy nghĩ này của mình. Con bây giờ đã không yêu một người bằng cả trái tim mình hay nhiệt huyết như ngày còn trẻ. Con bây giờ đã biết cho và nhận đúng lúc, con chẳng còn ngây ngốc suốt ngày chỉ biết cho đi. Con biết mẹ sẽ nghĩ con bi quan và đứa con gái quá đa đoan.
Nhưng mẹ biết không? Con trai bây giờ là vậy, họ chỉ biết nghĩ cho bản thân, cho sự mệt mỏi của bản thân họ. Con vẫn thường hay nghe nói người con trai vô tâm, hoặc yêu lâu sẽ vô tâm. Con thấy vốn dĩ, lúc họ vô tâm chẳng qua trái tim họ chưa hướng về mình mà thôi. Con trai là thế đấy mẹ à.
Vậy tại sao con phải dành cho những người không xứng như thế? Con chỉ muốn chung sống với một người ngoài nghĩ cho anh ta thì con cũng là một trong những trong mối bận tâm của anh ta hiện tại và cả sau này. Nhưng thật hiếm phải không mẹ? Chẳng có người con trai nào như thế cả. Bên cạnh con cũng có những bạn đều bị tổn thương trong tình yêu và cả hôn nhân. Nên hiển nhiên bây giờ là con đang thấy rất hoang mang và sợ hãi…
Con cũng đã có những lần khóc, rồi mất ăn mất ngủ vì những người như thế. Nhưng giờ nghĩ lại con thấy không đáng. Thật sự là không đáng. Tại sao con phải dốc hết lòng khi người ta chẳng thương mình? Tại sao con phải yêu người ta bằng cả trái tim, cho nhiều hơn nhận để người ta chỉ xem tình cảm của mình là một trò đùa. Con luôn biết con gái là thế, khi yêu thì chẳng còn lý trí nữa. Nhưng con không muốn là cây tầm gửi cứ sống dựa vào người khác.
Mẹ à, con gái thời hiện đại có nhất thiết phải lấy chồng không?
Theo ohman