Tôi nhận ra một điều, đưa tiền cho vợ giữ quả là sáng suốt, tôi không bao giờ phải lo hết tiền, những lúc cần tiền chỉ cần nói với vợ là có.
Trước khi lấy vợ, cũng với số tiền lương hàng tháng như vậy, nhưng nói thật tôi luôn luôn trong tình trạng “cháy túi”. Tôi cũng không hiểu mình tiêu gì, dùng gì mà hết nhiều thế, nghĩ đi nghĩ lại bốn năm liền làm việc mà tôi chẳng để ra được đồng nào tiết kiệm. Đến lúc cưới vợ, tôi còn phải méo mặt xin tiền bố mẹ để lo những khoản cơ bản như ảnh cưới, giường cưới, áo cưới…
Thật ra thì lúc trước mới cưới, tôi chưa đưa tiền cho vợ tôi quản đâu. Nói thật, độc thân mà lương tôi không đủ tiêu thì thử hỏi giờ đưa tiền cho vợ giữ nữa tôi lấy đâu tiền để tiêu bây giờ. Tôi làm quản lý ở một cây xăng thuộc công ty xăng dầu của tỉnh, bởi vậy mức lương thưởng của tôi thuộc tốp khá. Còn lại lương của vợ tôi chỉ là lương công chức văn phòng bình thường, so ra chỉ bằng nửa lương tôi. Tôi ra “chỉ thị” tiền ai người ấy tiêu, vợ tôi không nói gì.
Cuộc sống cứ bình lặng trôi qua, rồi bố mẹ đặt vấn đề cho hai vợ chồng ra ở riêng vì còn vợ chồng anh trai và cô em gái ở nhà. Hai vợ chồng tôi lục đục dọn ra thuê nhà ở riêng, từ khi ra ở riêng, tôi có “nghĩa vụ” phải đưa tiền ăn cho vợ, nhưng lần nào vợ cũng “đòi thêm”. Khi tôi hỏi thì cô ấy bảo phải tiết kiệm để còn mua nhà, tôi cứng lưỡi. Nửa năm sau, vợ tôi mang thai, lúc này vợ tôi đưa “yêu sách” yêu cầu tôi phải đưa tiền cho cô ấy mua sữa, mua đồ tẩm bổ, tôi không vui nhưng cũng là đàn ông, là cha cơ mà.
Tự nhiên số tiền lương tháng của tôi phải đưa cho vợ hơn nửa, tôi bắt đầu hậm hực khó chịu, lần nào đưa tiền lương cho vợ tôi cũng kỳ kèo. Sau vài tháng “nhẫn nhịn”, lúc này vợ tôi mang bầu ở tháng thứ 5, nàng nổi nóng trong một lần tôi đưa tiền mà cao hứng lớn tiếng chê bai vợ “không biết chi tiêu”. Cô ấy đưa tất thẻ ATM của cô ấy cho tôi, rồi liệt kê một loạt danh sách nhu cầu cần của hai vợ chồng, tiền vitamin bầu, sữa bà bầu, số tiền bắt buộc phải tiết kiệm để sinh con, để mua tã, để mua nhà… rồi ra hẹn “Cho anh cầm tiền hai tháng, chi tiêu thế nào thì chi tiêu”. Tôi nhìn bảng danh sách mà hoa mắt, chóng mặt. Nhưng tôi trót chê vợ, và cũng nghĩ rằng việc cơm nước, chợ búa hàng ngày là việc “đơn giản”.
Tôi mới cầm tiền được có nửa tháng mà lâm vào “khủng hoảng” trầm trọng. Lương hai vợ chồng được hơn chục triệu, thế mà vèo cái độc đi các đám hiếu, hỉ, nhà mới, thôi nôi, đầy tháng… đã ngót đến nửa lương của tôi rồi. Chưa kể tiền ăn, tiền điện tiền nước, tiền ga… sao lắm thứ tiền thế, cứ nay mấy trăm, mai mấy trăm tôi không hiểu tiền chạy đâu hết. Chưa kể hết, mấy đứa bạn lại cao hứng rủ đi uống bia, lần đầu tiên kể từ khi lấy vợ tôi buộc phải từ chối vì tiền lương đã gần hết. Trước kia, tôi đưa cho vợ một nửa lương, tiêu pha cá nhân thoải mái, đến cuối tháng mà lỡ có hết tiền, đột xuất phải đi nhậu tôi vẫn có thể hỏi vợ đưa tiền để đi cùng bạn bè, không hiểu vợ tôi lấy đâu ra tiền để đưa cho tôi nữa.
Được khoảng hai chục ngày cầm tiền, tôi đành phải đầu hàng, thật sự tôi không thể nào chi tiêu sao cho vừa đáp ứng đủ các nhu cầu của hai vợ chồng, vừa có khoản tiết kiệm trong quỹ tiền lương ấy. Lúc này, vợ tôi mới nhẹ nhàng giảng giải, phải tính toán mọi thứ, tiết kiệm mọi thứ, từ những thứ nhỏ nhất như mua rau mua ở đâu, giá cả thế nào, mua thịt, trứng, cá thì phải trả giá… tôi hét lên, tôi không thể làm được tất cả những điều ấy.
Từ dạo đó, tôi đưa luôn thẻ lương cho vợ, vợ muốn chi tiêu ra sao cũng được, mỗi tháng tôi chỉ giữ lại một ít đủ để tiêu. Tôi bắt đầu biết tiết kiệm hơn, không còn tụ tập bia rượu nhiều nữa, cũng không còn “nổi hứng” thích điện thoại này, đổi điện thoại khác nữa. Giờ đây, tôi nhận ra một điều, đưa tiền cho vợ giữ quả là sáng suốt, tôi không bao giờ phải lo hết tiền, những lúc cần tiền chỉ cần nói với vợ là có, tất nhiên vợ phải nghe lý do chính đáng.
Giờ đây, nhóc nhà tôi đã lên ba, chúng tôi cũng không phải thuê nhà nữa, đã mua được ngôi nhà nhỏ tuy giản đơn nhưng đầy ắp tiếng cười, và vợ tôi vẫn giữ thẻ lương của tôi hàng tháng. So với cái thời còn lông bông, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngôi nhà của riêng mình, tất cả đều nhờ vợ tôi cả, tôi phải cảm ơn cô ấy nhiều lắm!