Duyên phận là ý trời, nhưng sự lựa chọn là ở chúng ta. Sẽ có một ngày chúng ta phải thầm cảm ơn quá khứ vì nếu không có nó, chúng ta sẽ không thể nào có một hiện tại tuyệt vời như bây giờ.
Gửi tác giả bài viết “Hạnh phúc chẳng bao giờ tròn trịa” và “Nhẫn, tôi đã mua từ lâu và đến lúc đeo nó lên tay em rồi…”!
Tôi đã rất hi vọng anh chị tác giả hai bài viết này thực sự là một cặp của nhau. Như vậy mới biết rằng vẫn còn nhiều lắm những tình yêu cao thượng thực sự, trong cuộc sống lúc nào cũng mờ mờ ảo ảo này.
Tôi là bạn đọc mới nhưng khá thường xuyên của mục Tâm sự. Từ khi lấy chồng, tôi mới thường hay lần mò đọc những bài viết của mọi người để hiểu thêm về cuộc đời. Biết đâu có một ngày chính tôi cũng sẽ gặp phải những tình huống đó.
Cuộc sống của tôi có thể nói đang bình yên, tôi chỉ đọc bài, thi thoảng bình luận chứ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chia sẻ câu chuyện của mình lên đây. Nhưng có điều gì đó cứ thôi thúc tôi viết, bắt đầu là khi đọc bài “Vợ đưa bao cao su và bảo anh ra ngoài giải quyết cho đỡ tội”. Tiếp đó là bài chia sẻ “Hạnh phúc chẳng bao giờ tròn trịa” và cuối cùng là “Nhẫn, tôi đã mua từ lâu và đến lúc đeo nó lên tay em rồi….” – một chuỗi các bài có liên quan tới nhau. Tôi tìm thấy một phần của mình trong đó, nhưng khác với các nhân vật, tôi không hoài niệm quá khứ vì tôi biết, cái gì mới là quan trọng với tôi lúc này.
Có nhiều người may mắn khi được kết hôn với người mà mình đã yêu thương và gắn bó rất lâu. Nhưng có nhiều người thì lại tan vỡ và bị tổn thương bởi chính mối tình sâu đậm nhất…
Tôi cũng như vậy. Trước khi lấy chồng, tôi đã có một tình yêu mặn nồng gần 2 năm với một người mà tôi đã lầm tưởng chắc chắn là chồng mình sau này.
Anh hơn tôi 2 tuổi. Tôi yêu anh từ khi còn là sinh viên năm thứ ba, khi đó anh chuẩn bị tốt nghiệp. Tình yêu của chúng tôi đến khá nhanh nhưng cũng rất thắm thiết và chân thành.
Chúng tôi gặp phải sự phản đối quyết liệt từ phía bố mẹ tôi.
Anh không vì thế mà nản lòng, anh đã rất cố gắng giữ gìn tình yêu này. Thậm chí anh đã quỳ xuống trước mặt bố mẹ tôi để xin được yêu tôi và hứa rằng sau này sẽ đảm bảo tương lai cho hai đứa. Bố mẹ tôi lâu ngày cũng mềm lòng, không còn ngăn cấm và cũng đón nhận anh, coi anh như con cái trong nhà.
Tình yêu của chúng tôi cũng như các cặp đôi khác, có giận hờn cãi vã nhưng trên hết chúng tôi vẫn ở bên nhau và trân trọng nhau, dù trải qua nhiều sóng gió. Anh ra trường, tốt nghiệp Bách Khoa Hà Nội nhưng vẫn chưa kiếm được việc làm. Thật ra học lực của anh cũng chỉ ở tầm trung, ngành anh học cũng hơi khó xin việc nên gần 1 năm sau đó, anh vẫn ở nhà với công việc bấp bênh.
Tôi vẫn hết mực yêu anh dù gia đình anh kinh tế bình thường, dù anh đi làm công nhân làm biển quảng cáo hay làm công nhân chở hàng trong lúc chờ việc. Tính anh nóng nảy, nhiều khi anh chán nản khi ra trường mà phải làm công việc lao động chân tay. Mệt mỏi vì công việc vất vả, anh hay cáu gắt, cũng có khi cãi nhau với mẹ. Nhưng tôi luôn ở bên và động viên anh cố gắng thêm một thời gian nữa.
Cũng phải nói thêm rằng tôi có rất nhiều vệ tinh theo đuổi, nhiều đám tốt hơn anh, có thể đảm bảo cuộc sống sau này của tôi tốt hơn anh, nên hồi đầu bố mẹ tôi mới phản ứng như vậy. Nhưng tôi lại là người sống nặng về tình cảm nên tôi không bao giờ đặt những thứ đó lên hàng đầu. Tôi chỉ cần chúng tôi yêu nhau chân thành. Tình yêu của chúng tôi đã từng được rất nhiều bạn bè ngưỡng mộ và chúc phúc.
Thời gian tôi học năm cuối cũng là thời gian chúng tôi tính về tương lai xa hơn với một đám cưới. Mẹ anh đã gọi tôi là con, xưng mẹ từ lần đầu tôi về ra mắt. Tôi đi lại với gia đình và họ hàng anh như người nhà. Tôi yêu quý tất cả mọi người trong gia đình lớn của anh, đối xử với mọi người tương đối chu đáo vì tôi nghĩ đó sẽ là gia đình tôi sau này. Anh cũng vậy.
Chúng tôi thường về thăm nhà nhau mỗi dịp cuối tuần. Dù chưa đến mức được “nói chuyện người lớn” , nhưng mẹ anh cũng xuống thăm nhà tôi và bố mẹ tôi cũng lên thăm nhà anh để gọi là chính thức cho hai đứa được tìm hiểu nhau đàng hoàng. Anh luôn hứa hẹn về ngôi nhà hạnh phúc của hai đứa và tôi cũng tin anh vì những gì đang chắc chắn hiện ra trước mắt.
Nhưng niềm vui tưởng chừng bất tận lại dừng lại trong tích tắc. Tôi chỉ được hạnh phúc trọn vẹn với tình yêu này sau ngày tôi tốt nghiệp ít lâu. Hôm tôi tốt nghiệp, anh còn cùng mẹ tôi và bạn bè đến chúc mừng tôi, rồi liên hoan, rồi chụp ảnh lưu niệm.
Thời gian này, anh và gia đình đang tất bật xin việc cho anh. Mẹ anh lo cho anh được vào làm giảng viên của một trường Cao đẳng nghề tại quê nhà anh sinh sống. Dù là trái ngành học nhưng nó lại mở ra một tương lai tươi sáng cho anh, cùng với một công việc nghe rất chỉn chu và đàng hoàng.
Tình yêu của chúng tôi dần có sự thay đổi từ lúc ấy nhưng tôi lại không đủ tinh ý để nhận ra. Vì chúng tôi vẫn cứ yêu nhau và đi lại gia đình nhau như thế. Tôi mới ra trường, đi làm thêm tại Hà Nội và bắt đầu tìm kiếm cơ hội công việc cho mình. Còn anh đã được đi làm và trở thành Giảng viên trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. Tôi mừng cho anh và cũng động viên anh nhiều hơn khi công việc trái ngành khiến anh gặp khó khăn.
Chúng tôi có lẽ sẽ mãi ở bên nhau như thế nếu không có một buổi tối, có một số chuyện khiến chúng tôi xích mích cãi cọ và anh nói chia tay. Tôi tưởng chỉ như một số lần trước nhưng lần này anh cương quyết và lý do đưa ra nghe rất hợp lý: Không hợp, hết yêu. Và rồi anh cứ thế xa tôi.
Tôi như điên như dại với sự chia tay đột ngột này. Anh tìm cách tránh mặt tôi và thay đổi thái độ hoàn toàn với tôi. Thậm chí còn xưng hô mày tao. Tất cả chỉ để đẩy tôi ra, cho tôi không níu kéo nữa. Mẹ anh bình thường vốn rất quan tâm nay cũng tỏ ra thờ ơ.
Tôi đã suy sụp rất nhiều và cũng từng nghĩ đến chuyện dại dột cho đến khi bố mẹ tôi biết chuyện.
Qua cách nói chuyện của mẹ anh, qua những người thân của anh, tôi mới dần biết lý do thực sự của lần chia tay này. Anh và mẹ anh quay lưng với tôi vì lý do mong anh có một tương lai tốt hơn. Anh bây giờ công việc tươi sáng, còn tôi lại chưa xin được việc. Anh có thể sẽ tìm được một người vợ có công việc ổn định rồi để “tương xứng” với anh. Mà cụ thể là mẹ anh đã nhắm cho anh mấy đám rồi. Việc này có lẽ đã được tiến hành và mẹ con anh đã bàn bạc thời gian khá lâu trước đây nhưng tôi không biết.
Tôi không muốn kể lể rằng tôi và gia đình cũng như bạn bè đã sốc như thế nào khi chuyện này xảy đến. Tôi cũng không muốn lại nhớ lại quãng thời gian kinh khủng đó, tôi đã tìm cách vượt qua như nào, đối mặt với thị phi ra sao. Cũng may sự phụ bạc và ruồng bỏ đó khiến tôi kinh tởm và thêm động lực để chôn vùi quá khứ, dù rằng rất khó khăn. Tôi chỉ muốn chia sẻ rằng, tôi cũng đã từng có một tình yêu khó quên như thế…Nhưng rồi tôi vẫn phải quên, vẫn phải vượt qua và sống cuộc sống của chính mình.
Một cuộc sống mới với những sự khởi đầu mới.
Tôi cũng như hai nhân vật nữ kia, đã rất dằn vặt đau khổ, tiếc nuối tình yêu đẹp. Rồi cũng tưởng chừng không thể yêu thêm hay đón nhận một tình yêu nào khác. Tôi đã nghĩ rằng chẳng có thứ gọi là tình yêu tồn tại nữa…
Tôi đi làm, cùng thành phố rất nhỏ của anh, nhưng chưa một lần chạm mặt. Có lẽ duyên chỉ đến thế… Anh lấy vợ rất nhanh sau ngày chia tay. Và tất nhiên, vợ anh có một công việc ổn định dù cô ta cũng ở huyện xa và được mọi người đánh giá là kém xinh cũng như có nhiều điểm không bằng tôi. Hơn cái là có công việc đàng hoàng rồi và gia đình có họ hàng nghe đâu làm to và giàu lắm.
Tôi cố gắng quên đi tất cả về anh. Tôi không tha thứ, tôi hận anh nhưng tôi không tìm cách trả thù hay quấy rối cuộc sống của anh. Vì tôi đã quá khinh thường anh và gia đình anh.
Nên tôi tự nhủ bản thân mình phải sống thật tốt, bù lại quãng thời gian tôi đặt niềm tin nhầm chỗ. Và quan trọng nhất, để gia đình tôi, bố mẹ tôi yên tâm về tôi. Nếu không có bố mẹ ở bên động viên, an ủi, chắc tôi không vượt qua được.
Tôi đi làm xa nhà ở thành phố của người yêu cũ nên tôi ở cùng vợ chồng của anh họ.
Một phần để đỡ tốn chi phí, một phần để anh chị có thể quan tâm, lo lắng cho tôi, cũng như giúp tôi ổn định hơn trong cuộc sống. Công việc mới và những người bạn mới làm tôi tìm thấy niềm vui trong cuộc sống. Anh chị cũng chỉ bảo tôi rất nhiều. Dù chưa muốn nhưng tôi lại vẫn luôn được các chàng trai săn đuổi, thậm chí nhiều người đều đã biết chuyện cũ của tôi nhưng vẫn muốn được yêu tôi.
Các bạn ạ, cuộc sống là thế. Hạnh phúc đôi khi ở rất gần, chỉ cần chúng ta đủ tự tin để giang tay đón nhận mà thôi…
Chồng tôi bây giờ cũng giống như anh tác giả ở bài viết kể trên, là người đến sau nhưng yêu tôi không toan tính. Anh làm cùng cơ quan chị dâu tôi. Anh chủ động tìm cách tiếp cận và làm quen với tôi. Chúng tôi gặp gỡ và tìm hiểu nhau có thể nói là hết sức ly kỳ.
Tôi khi ấy chỉ coi anh như bạn nhưng anh lại nhiệt tình tấn công, mong được tiến xa hơn.
Phải nói thật lòng rằng tôi cởi mở và cho anh cơ hội tìm hiểu, làm bạn vì tác động từ phía anh chị và gia đình tôi. Gần giống như một phi vụ mai mối đó. Chị tôi làm cùng anh lâu nên hiểu rõ anh và tính tình anh. Anh hiền lành, tốt tính và chăm chỉ, đối xử với mọi người đều ôn hòa. Anh hơn tôi 6 tuổi và khá chín chắn. Nghe anh chị nói lại nên bố mẹ lại càng ủng hộ tôi cho anh tìm hiểu. Mọi người đều mong tôi có thể tìm được người thực sự xứng đáng và có thể che chở cho tôi.
Tôi không yêu anh, anh biết điều đó. Anh biết chuyện của tôi vì tôi đã thẳng thắn chia sẻ, nhưng anh cũng không hề chạnh lòng, và chỉ hỏi một lần duy nhất vậy thôi. Chưa bao giờ anh khơi gợi lại. Anh nói thương tôi hơn và thực sự muốn ở bên tôi, bù đắp cho tôi. Anh nhắn tin bảo rằng tôi là cô gái tốt và tôi xứng đáng được hưởng hạnh phúc hơn bất kỳ ai.
Anh cứ quan tâm tôi và yêu tôi hết mực như vậy trong khi biết cái mà tôi đáp lại chỉ như một người bạn đang cởi mở với mình. Tôi có lùi một bước, thì anh lại kiên nhẫn tiến thêm vài bước để được gần tôi hơn. Được một thời gian, tôi khẳng định được tình yêu của anh đối với tôi là thực sự chân thành. Anh là một người đàn ông tốt, có thể chịu đựng được tôi những khi tôi cố tình tỏ ra khắt khe, anh luôn nhường nhịn và để tôi có cảm giác mình quan trọng với anh.
Tôi – sau nhiều ngày suy nghĩ thấy rằng người như anh sẽ là một ông chồng tốt. Anh cầu hôn… Gia đình, anh chị tư vấn và thúc giục tôi đồng ý, vì mọi người đều cho rằng anh là sự lựa chọn tốt của tôi. Tôi đồng ý với anh vì tất cả những lý do trên, vì tôi cần một người chồng phù hợp với mình, chứ không phải vì một tình yêu mặn nồng. Anh yêu tôi, tôi trân trọng và đón nhận nhưng tôi chỉ là quý mến đáp lại. Tôi chưa hề nói yêu anh ngọt ngào cho đến sau ngày cưới. Anh biết tất cả nhưng anh vẫn hân hoan như một đứa trẻ. Những gì tôi thể hiện, tôi vẫn gọi là “yêu” nhưng đó chỉ là tình yêu từ sự trân trọng, không phải tình yêu như tôi đã từng trải qua.
Tôi tự nhủ khi lấy anh về, tôi sẽ cố gắng hết sức để vun đắp hạnh phúc gia đình. Vì anh rất tốt với tôi, tôi không thể phụ lại tình cảm đó. Tôi biết bây giờ ai mới là người quan trọng với tôi, ai mới là người trân trọng tôi và có thể che chở tôi suốt cuộc đời. Tôi yêu anh bắt đầu những suy nghĩ như thế.
Chồng tôi cũng như anh tác giả kia vậy, luôn làm mọi điều để tôi cảm thấy an toàn với tình yêu này. Khi lấy anh về tôi mới càng nhận ra sự lựa chọn của mình là sáng suốt.
Chúng tôi hiểu nhau hơn, anh quan tâm và chăm sóc hết tôi hết mực. Chuyện tế nhị của hai vợ chồng thời gian đầu cũng khó khăn và trục trặc nhưng chúng tôi khá thẳng thắn chia sẻ nên đã cùng nhau khắc phục và hòa hợp. Tôi ngày càng nhận ra mình yêu chồng rất nhiều…
Tình yêu cũ với tôi bây giờ chỉ như một bài học và một kinh nghiệm trong cuộc sống. Dù buồn hay vui thì nó cũng đã qua và tôi không muốn nó làm ảnh hưởng đến hiện tại của mình. Chồng tôi đã rất cố gắng để xây dựng hạnh phúc với tôi, vậy thì tại sao tôi không đón nhận và chung tay xây dựng với chồng?
Chẳng ai có thể quay lại được quá khứ hay có thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai.
Chỉ có hiện tại mới chắc chắn và hiện hữu nhất mà chúng ta cần nâng niu. Quá khứ của tôi hay của các nhân vật kia, dẫu có thế nào có lẽ cũng chỉ nên để nó ngủ yên. Vì cuộc sống ngắn ngủi và mong manh lắm… Nếu ta cứ mãi để nó chi phối cuộc sống của mình thì sẽ chẳng bao giờ đón nhận được những điều khác, biết đâu sẽ tuyệt vời hơn rất nhiều?
Tôi giờ đây đang cùng chồng đón chờ em bé đầu tiên của chúng tôi ra đời. Tôi có thể thốt lên với tất cả rằng: Tôi là người may mắn khi có được anh và tôi đang rất hạnh phúc! Có thể tôi đã hơi đánh liều khi quyết định lấy chồng nhưng sự lựa chọn bằng lý trí đôi khi lại sáng suốt hơn sự lựa chọn của con tim rất nhiều.
Hạnh phúc tròn trịa hay méo mó là do cách chúng ta đón nhận và giữ gìn nó. Hạnh phúc chỉ là một thứ cảm xúc vô hình mà lại rất sống động, nên cảm nhận và quan niệm về hạnh phúc của mỗi người là khác nhau. Vì vậy những ai đã từng hoặc có thể mất đi tình yêu mình đã gắn bó đừng quá bi quan mà thờ ơ với những sự quan tâm khác. Cũng đừng vì ôm mãi một miền ký ức không còn tồn tại để đánh mất đi hiện tại đang bên cạnh mình…
Duyên phận là ý trời, nhưng sự lựa chọn là ở chúng ta. Sẽ có một ngày chúng ta phải thầm cảm ơn quá khứ vì nếu không có nó, chúng ta sẽ không thể nào có một hiện tại tuyệt vời như bây giờ. Bởi cuộc sống là một chuỗi vận động cũng như thay đổi không ngừng. Ta của ngày hôm nay cũng đã khác so với ngày hôm qua. Vậy tại sao lại cứ phải trông chờ hạnh phúc của hiện tại phải giống như hạnh phúc xưa cũ mới thỏa mãn mà đón nhận hết lòng? Quá khứ – vé một chiều không bao giờ trở lại, hãy để nó ngủ yên!
Mong chị vợ ở bài viết kia sẽ sáng suốt mà nhận ra để có thể thôi đối xử với chồng theo kiểu cho tròn trách nhiệm… Còn hai anh chị chuẩn bị tiến tới hôn nhân sẽ có một kết thúc viên mãn, cảm thông và chia sẻ với nhau để cùng xây dựng một hạnh phúc lâu dài…
Theo afamily