Đừng để những giọt nước mắt chát đắng, mặn chát của vợ mình dần khiến tâm hồn cô ấy héo mòn đi. Nếu là vì một chữ tình, xin đừng làm vợ khóc!
Lấy vợ thì dễ, giữ vợ mới là khó. Có vợ thì là điều bình thường nhưng khiến vợ được hạnh phúc mới là điều tuyệt vời nhất. Người phụ nữ sinh ra đã phải mang phận nhiều đắng cay, lấy được người chồng yêu thương trân trọng mình là điều may mắn nhất. Họ đánh cược cả cuộc đời mình vào người đàn ông. Vậy nên, đàn ông khi đã nắm tay một người phụ nữ xin hãy nắm trọn đến cuối con đường và khi đã chọn họ là vợ, làm mẹ của các con mình, xin đừng làm họ khóc.
Anh trai tôi – một người được gọi là thành đạt trong sự nghiệp cũng là người khiến nhiều người ngưỡng mộ bởi cách sống của mình. Tôi đã từng nói rằng: sẽ chỉ lấy chồng nếu như người đó tuyệt vời y như anh trai mình. Thế rồi, anh trai tôi lấy vợ. Người ta cứ nói chị dâu tôi may mắn và đã rất hạnh phúc khi lấy anh trai tôi. Thế nhưng, cũng là một người phụ nữ, đã có nhiều hơn 1 lần tôi ước mình không phải chịu đựng những gì mà chị dâu tôi đã phải gánh khi làm vợ anh tôi.
Tôi không bênh chị dâu cũng chẳng phải cổ xúy cho anh trai. Tôi không phải là người quá ghê gớm hay thích xen vào cuộc sống của người khác, kể cả đó là anh chị tôi. Nhưng tôi thấy xót và đau cùng với những giọt nước mắt của chị dâu!
Vì đặc thù công việc, anh trai tôi phải đi công tác liên miên chẳng kể ngày lễ, ngày tết. Có lẽ điều ấy chẳng có gì là ghê gớm đối với nhiều người nhưng tôi đã nghĩ nó thật nghiêm trọng khi chính bản thân chứng kiến những điều ấy. Khoảng thời gian mà hai vợ chồng anh chị ở bên nhau chỉ đến được trên đầu ngón tay và không phải phụ thuộc vào tình yêu của anh chị mà là công việc, bạn bè, đối tác của anh. Việc quay cuồng với hàng núi công việc và hàng trăm những mối quan hệ khiến anh trai tôi trở thành người xa lạ trong chính căn nhà của mình. Nhiều người sẽ nghĩ chị dâu tôi ích kỷ và không thông cảm cho công việc của chồng. Nhưng là một người phụ nữ, một người vợ mà chẳng thể ăn cùng chồng, ngủ cũng phải thấp thỏm thì liệu có hạnh phúc? Đến cả một tin nhắn, một cuộc gọi quan tâm cũng trở nên nặng nề, ngắt quãng thì đó có còn gọi là hạnh phúc
Mặc dù trước mặt chồng, chị luôn vui vẻ và tỏ vẻ bình thường nhất nhưng không ít lần tôi gặp chị dâu lau vội đi giọt nước mắt trong đêm, rồi cũng có khi chị nghẹn ngào chia sẻ: “Chị không cần quá nhiều tiền, cũng không cần một người chồng quá thành đạt như thế, chị chỉ mong gần gũi, chăm sóc, yêu thương chồng mình như bao người phụ nữ khác.”
Anh tôi chẳng bao giờ biết vợ đang phải mệt mỏi và chịu nhiều áp lực gia đình, cuộc sống. Cũng chẳng bao giờ anh tôi biết được chị tôi gầy hay béo, hôm nay xinh hay xấu. Anh cũng chẳng hào hứng, tán thưởng vợ vì ăn một bữa cơm ngon hay được đứa con trai nhào ra đón bố ngày trở về. Mỗi lần như thế tôi lại thấy mắt chị dâu đỏ hoe nhưng vẫn cố nở nụ cười.
Chị dâu tôi cũng đã buồn phiền biết bao khi ngày nghỉ, ngày lễ cứ lặng lẽ đi chơi, đi về quê nội, quê ngoại mà chẳng có chồng ở bên cạnh. Chị bị thiên hạ dèm pha là người bất tài vô dụng, là người chỉ biết ở nhà nội trợ. Chị cũng phải câm nín khi nhìn chồng mình tay nắm tay, vui cười với những người đàn bà khác chỉ vì đó là công việc của chồng, đó là những đối tác của chồng. Mỗi lần như thế, tôi lại thấy chị khóc.
Nếu là tôi, tôi sẽ không thể cam chịu được nhiều đến thế. Và tôi cũng đã không còn mong muốn lấy một người đàn ông như anh trai tôi nữa.
– Anh, anh có thể giảm bớt công việc đi, dành thời gian cho vợ và con anh nhiều hơn chút được không?
– Anh vẫn quan tâm gia đình mà. Anh vất vả, lăn lộn công việc cũng chỉ để vợ con anh được sung sướng thôi chứ có làm gì sai trái đâu.
– Anh à, đôi khi người vợ và đứa con anh không cần quá nhiều tiền anh đem về đâu. Họ cần được yêu thương, chăm sóc và tình yêu của anh cơ. Hãy trân trọng họ và đừng để họ phải khóc bởi sự vô tâm của anh.