Chị khổ nhưng con chị sung sướng, vẫn được đi học, đêm đêm vẫn yên giấc, vẫn lớn lên đủ cha đủ mẹ. Đàn bà có con, đổi bao nhiêu đắng chát, khổ đau để cho mình yên ấm vẫn cam lòng.
Trong những khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời buộc phải đưa ra lựa chọn, con người ta sẽ bộc lộ được bản chất của mình. Đàn ông luôn miệng nói rằng thương vợ, thương con nhưng rồi họ sẽ chọn những gì tốt nhất cho họ. Còn đàn bà, khi có con, họ sẽ quên cuộc đời mình chỉ để sống cho con.
Tôi đã từng nghĩ chị hàng xóm của mình là người đàn bà ngu ngốc. Ngu ngốc khi chấp nhận sống chung với một người chồng tệ bạc đến vậy. Anh ta ngoại tình, khi chị bắt gặp anh ta không những không xấu hổ còn tuyên bố: “Hoặc ly dị hoặc chấp nhận sống như thế”. Anh ta trên danh nghĩa là chồng chị, vẫn chu cấp tiền nuôi con nhưng vẫn có nhân tình bên ngoài. Nếu là tôi hẳn đã điên tiết tát cho anh ta vài bạt tai rồi dắt con ra khỏi nhà. Còn chị, gật đầu đồng ý trong nước mắt.
Một lần vài tôi bắt gặp chị khóc. Nhìn thấy tôi, chị lau vội dòng nước mắt rồi nói cười giả lả. Tôi biết chị đau, biết lòng chị tê tái khi sống với chồng. Nhưng tại sao chị không bỏ anh ta đi? Sống với anh ta có ngày nào vui mà phải cam chịu như vậy? Một lần, tôi mạnh dạn nói với chị như thế. Chị nhìn tôi rồi lắc đầu: “Em chưa làm mẹ nên không hiểu được đâu, chị còn con của chị nữa em à!”.
Ba mẹ chị sống kiếp thương hồ, buôn bán trên ghe kiếm sống. Những tưởng cuộc đời chị cũng lênh đênh như thế cho đến khi gặp chồng chị bây giờ. Anh có nhà cửa, có đất đai trên bờ. Chị và anh ấy cưới nhau, có cuộc sống ổn định. Hai đứa con lần lượt ra đời trong niềm hạnh phúc vô bờ của chị.
Khi chồng ngoại tình, chị bắt được cảnh trai trên gái dưới nhưng rồi cũng ngậm đắng nuốt cay mà sống. Đàn bà có chồng ngoại tình, dĩ nhiên là đau nhưng chị còn có nhiều thứ để lo hơn là ngồi đó mà ôm nỗi đau khổ của mình. Li hôn rồi hai đứa con chị sẽ ở đâu? Chị lấy gì để nuôi chúng nó? Nhiều người nói bỏ chồng rồi dắt con đi làm thuê làm mướn kiếm tiền nuôi con. Chị ít học, chẳng biết làm gì ngoài ba nghề dùng sức tay chân. Chị không sợ khổ, càng không sợ mình sẽ nghèo nhưng còn con chị thì sao? Ba mẹ chị vẫn lênh đênh trên sông, chị thấu hiểu cảnh sống cực khổ ấy.
Chị sợ con mình không được đi học, sợ con mình khổ, sợ lớn lên thiếu thốn vì ít chữ như mẹ. Thì thôi, chị cắn răng ở với chồng. Chị khổ nhưng con chị sung sướng, vẫn được đi học, đêm đêm vẫn yên giấc, vẫn lớn lên đủ cha đủ mẹ. Đàn bà có con, đổi bao nhiêu đắng chát, khổ đau để cho mình yên ấm vẫn cam lòng.
Tôi bây giờ mới thật sự hiểu cho nỗi lòng của người đàn bà mình từng cho là “ngu ngốc”. Tôi càng thương chị bao nhiêu lại thấy chồng chị tệ bạc bấy nhiêu. Rốt cuộc thì anh ta vẫn không sợ người ta dị nghị, không sợ xấu hổ với con cái vẫn cứ sống vì bản thân của mình. Anh ta có nhân tình để thỏa mãn ham muốn xác thịt, có một gia đình và người vợ vẫn tần tảo lo cho con mình. Như thế không phải là sung sướng hay sao? Còn đàn bà như chị, quên mình đi sống chỉ vì con.
Theo PNVGĐ