Hạ lấy chồng năm 18 mươi tuổi. Cô học hành không khá, nhà lại đông em nên học hết lớp 9 là Hạ theo mẹ ra chợ bán hàng rau. Cũng chính trong khoảng thời gian phụ mẹ bán rau này, Hạ quen và yêu Phát bán thịt lợn ở chợ. Phát hơn Hạ 6 tuổi.
Lúc đầu bố Hạ không đồng ý vì Phát là người cục súc, hay gây gổ đánh nhau lại còn chơi với cả dân xã hội nữa. Trong khi gia đình ông chỉ bán rau ngoài chợ và sống lương thiện.
Nhưng không hiểu sao lúc ấy Hạ lại mê muội yêu Phát, bố cấm cản thế nào cũng không chịu. Khi cái thai trong bụng con gái đã 2 tháng, ông đành ngậm ngùi chấp nhận cho con làm đám cưới.
Vì bị bố vợ không ưa từ trước nên sau khi cưới Phát tỏ rõ thái độ với ông. Nếu có gặp ngoài chợ thì chỉ chào hỏi cho có lệ, còn anh ta chẳng buồn sang nhà, vợ có đi thì đi một mình. Khi ấy ông nghĩ, thôi thì con rể nó thương yêu con mình là được, còn với đối với ông thế nào ông chẳng quan tâm. Vì ông biết sẽ chẳng bao giờ mình nhờ vả đến con rể cả.
2 tháng đầu Phát sống rất tình cảm với vợ. Hai vợ chồng cùng nhau lấy thịt của người ta rồi ra chợ bán. Ngày nào Phát cũng bảo chủ lò mổ để lại cho quả tim nhưng anh ta không bán mà để cho vợ tẩm bổ. Hạ thì tiếc tiền, với lại ăn nhiều cũng ngấy nên 1 tuần cô chỉ ăn 1 – 2 quả nhỏ nhỏ thôi còn đem bán rồi mua thứ khác. Phát cũng đồng ý.
Nhưng tới khi Hạ bầu tới tháng thứ 5 thì Phát thay đổi tính nết. Lý do cũng là vì anh ta lô đề, cờ bạc. Tiền bán thịt lợn về Hạ cất đi để hôm sau lấy thịt mới về bán thì bị chồng lấy đi hết lúc nào không hay. Mấy lần sau, Hạ giấu đi thì Phát tra khảo bằng được, anh ta còn tát vợ để bắt phải đưa ra.
Vợ chồng sau đó liên tiếp xảy ra cãi vã, không có tiền Hạ không thể lấy hàng được. Lấy hàng chịu lò mổ nể mối quen cũng đồng ý nhưng cứ bán xong hàng là Phát lại vét hết tiền mang đi đánh bạc, thành ra đã nợ tiền hàng cả chục hôm rồi, người ta không cho nợ nữa. Chán nản Hạ bỏ về nhà mẹ đẻ.
Hôm ấy Phát đi uống rượu ở đâu đó về nhà không thấy vợ đâu, nghe hàng xóm nói thấy vợ sang nhà đẻ rồi thì Phát phi xe ngay sang đó. Bố mẹ Hạ ở ngoài chợ chỉ có Hạ nằm một mình trong nhà. Lẽ ra hôm nay là ngày cô phải đi siêu âm thai theo định kì, cái thai đã 32 tuần nhưng mà trong người chẳng còn đồng nào. Hạ không dám xin bố vì sợ ông la mắng, bố đã khuyên giải bao nhiêu mà cô vẫn cố lấy Phát nên mới ra nông nỗi này.
Hạ định chờ mẹ đi chợ về sẽ xin tiền bà để đi khám thai. Từ ngày lấy vợ Phát số lần phát sang nhà vợ chưa đếm hết đầu ngón tay. Hôm ấy tới đầu cổng thấy trong sân không có xe của bố vợ, biết ông vẫn ở chợ nên anh ta đẩy cổng bước vào. Nghe tiếng dắt xe tưởng người nhà về nên Hạ bước ra. Nhìn thấy chồng cô bực bội quát:
– Anh vác mặt sang nhà tôi làm gì. Cái loại chồng loại cha khốn nạn, vơ vét hết tiền đi bài bạc không để cho vợ con 1 xu nào dù vợ đẻ đến nơi rồi.
– Mày im mồm đi không tao đánh cho vỡ mồm đấy. Còn tiền đưa hết cho ông mày không thì đừng trách.
– Tiền mày lấy hết rồi, tao chẳng còn đồng nào. Mày thích làm gì thì làm, tao không sợ mày đâu.
Sẵn có hơi rượu trong người, bị vợ thách thức Phát lao tới túm tóc Hạ tát cô rồi dúi cô xuống dưới đất. Chưa hả dạ hắn ta đấm đá túi bụi Hạ. Bị chồng đá cả vào bụng hạ van xin nhưng hắn không tha.
Đúng lúc ấy bố Hạ ở ngoài chợ về. Nhìn thấy con rể đang đánh đập con gái mình thì ông quát lên:
– Thằng khốn nạn kia bỏ ngay con tao ra.
– Bố ơi, cứu con, cứu cháu với… nó đánh chết con và cháu rồi bố ơi… – Hạ gào lên cầu cứu bố mình.
– Bố con mày có giỏi thì vào đây cứu nhau.
Uất nghẹn dâng đầy, bố Hạ cầm cái gậy gánh rau phang ngay vào lưng cho Phát một gậy. Bị đánh đau hắn ha mới bỏ Hạ ra rồi chạy. Bố Hạ tới đỡ con gái dậy nhưng khi hai bố con vừa mới đứng lên thì Hạ thấy chồng lao tới từ phía sau. Cô vừa mới kêu lên một tiếng: “Bố” thì gã chồng khốn nạn của cô đã ập tới rồi sau đó bố Hạ khụy xuống ngay dưới chân con gái, máu bắt đầu chảy ra không ngừng. Hạ cũng gục ngay bên cạnh bố.
Trong lúc chạy Phát đã vớ được con dao và quay lại đâm bố vợ từ sau lưng. Lúc này Hàng xóm mới biết chuyện chạy tới đưa bố Hạ đi viện. Vì nhà Hạ sâu trong ngõ nên lúc xảy ra cãi lộn mọi người không biết.
Khi Hạ tỉnh dậy cô mới biết mình đã mất đi đứa con trai 32 tuần tuổi bởi gã chồng mất nhân tính người ấy. Cô gào khóc nức nở nhưng chẳng thấy mẹ đâu, chỉ thấy đứa em trai đang ngồi cạnh, Hạ cất giọng yếu ớt hỏi bố thì đứa em không trả lời, chỉ lau nước mắt.
Chiều ấy bố Hạ qua đời vì nhát dao của con rể. Ngày làm đám tang cho bố và con con Hạ người ta cứ thấy Hạ lang thang ngoài đường, vừa đi miệng vừa lầm bẩm: “Tao phải giết mày, trả con, trả bố cho tao”. Người ta lôi Hạ về nhưng không được.
Mọi người đi đường ai cũng xót thương. Nhưng cũng có người trách: “Con không nghe lời bố nên giờ mới sảy ra cơ sự vậy đấy. Bố mất, con mất, mình thì điên điên khùng khùng. Thằng kia nó vào tù rồi nó lại ra tù, nhưng người nhà mình thì mãi mãi không bao giờ trở lại được nữa. Tội cho ông ấy chỉ vì cứu con…”.