Cuộc sống mỗi người khi khó khăn hoạn nạn mới biết ai là người thực sự chân thành với mình.
Cha mẹ mất sớm, tôi và anh trai nương tựa vào nhau mà sống. Tôi có một người chị dâu rất lương thiện. Lúc anh trai tôi và chị kết hôn, tôi mới chỉ 18 tuổi mới tốt nghiệp cấp 3. Tôi đỗ vào đại học, tôi không muốn bỏ học sớm nhưng tôi không thể dựa vào anh trai và chị dâu được vì anh chị còn có cuộc sống riêng của mình.
Không ngờ đêm đó, chị dâu mang thai 4 tháng nói với tôi rằng, tôi là người duy nhất đỗ đại học trong nhà. Thành tích học tập tốt như thế thì làm sao có thể không đi học được, nói tôi yên tâm anh chị sẽ lo cho tôi ăn học đầy đủ…
Cứ như thế, tôi đi học đại học. Nhưng năm tôi học đại học năm 2, cơn ác mộng ập xuống gia đình tôi. Anh trai bị tai nạn giao thông qua đời, tôi nhanh chóng thu xếp việc học về nhà. Cả bầu trời trước mặt như sụp đổ, từ nay tôi không còn anh trai nữa, cũng không còn gia đình nữa, chi dâu tôi càng đau lòng, chị khóc đến mức ngất đi rồi tỉnh lại, lại ôm com khóc, con trai anh chị mới được hơn 1 tuổi, sau này chị biết sống thế nào?
Sau tang lễ của anh trai, chị dâu nói tôi trở về trường học. Tôi không muốn, anh trai ra đi rồi, học phí và phí sinh hoạt hàng tháng, tôi làm sao chống đỡ được. Lúc đó chị dâu chỉ nhẹ nhàng nói: “Trước khi anh trai em ra đi, cũng để lại cho hơn 200 triệu. Số tiền đó vẫn đủ cho em học đến khi tốt nghiệp, em đừng suy nghĩ nhiều, cứ lo học hành trước đã”. Nghe xong những lời này của chị dâu tôi yên tâm quay lại trường.
Mỗi tháng chị dâu đều gửi tiền học phí và tiền sinh hoạt cho tôi. Để tiết kiệm tiền, tôi cũng không về nhà thăm chị, được nghỉ là đi làm thêm kiếm tiền, đỡ phần nào cuộc sống. Đại học năm 3, vào ngày chị dâu tôi sinh nhật 30 tuổi, tôi về nhà muốn dành cho chị một sự bất ngờ. Nhưng không ngờ, chị không có nhà, sau đó hỏi thăm hàng xóm mới biết, chị gửi cháu về nhà mẹ đẻ nuôi, còn mình thì đi làm kiếm tiền để lo tiền học phí và tiền sinh hoạt cho tôi. Thì ra số tiền hàng tháng tôi nhận được là tiền mồ hôi nước mắt của chị.
Anh trai tôi trước khi ra đi không để lại đồng nào cho chị cả, chỉ là chị muốn tôi an tâm học hành nên mới nói dối. Lúc đó tôi gần như sụp đổ, tôi còn nghe nói vì muốn nuôi tôi ăn học nên chị đã từ chối rất nhiều mối đến hỏi cưới chị, chị nói con trai còn nhỏ không muốn tái hôn nhưng tôi biết chị sợ không thể tiếp tục gửi tiền cho tôi được…
Chị vì tôi mà làm biết bao điều như thế nhưng tôi thì lại không biết gì, người trong thôn đều nói chị quá ngốc. Nhất là cha mẹ chị, họ cũng từng phản đối nhưng chị cứ nhất quyết lo cho tôi.
Sau tôi tốt nghiệp đại học, cũng tìm được một công việc, rồi quen với vợ bây giờ. Cô ấy cũng là người rất lương thiện. Chúng tôi quen nhau được một thời gian thì quyết định đi đến hôn nhân, cô ấy cũng biết những gì chị dâu tôi hy sinh cho tôi và cũng đồng ý cùng tôi chăm sóc chị dâu.
Ngày kết hôn, tôi mời chị dâu lên khán đài, tôi cầm tay chị nói: “Chị dâu, trong lòng em, chị như là một người mẹ. Vì em mà chị bỏ hết thanh xuân, vì em mà chị chịu biết bao cực khổ. Không có chị thì không có em ngày hôm nay. Đợi em và vợ kết hôn, mua nhà rồi chị hãy cùng sống với chúng em, về sau tiền học phí của cháu trai đều do chúng em lo”
Chị dâu rưng rưng nước mắt rồi khóc như mưa. Trên khán đài hôm đó, chị khóc rồi mỉm cười hạnh phúc, sau ngày hôm đó chị dâu về nhà lớn tiếng nghẹn ngào nói: “Đức (Anh trai tôi), em trai chúng ta đã lớn rồi, đã lấy vợ rồi, nhìn nó hôm nay em rất vui. Em nghĩ đến ngày chúng ta kết hôn năm đó, cũng lãng mạn và ngọt ngào biết bao, nhưng sao anh lại bỏ em đi sớm như thế, bỏ lại em và con trai”.
Sau ngày cưới, tôi và vợ mua một căn hộ rộng sau đó đón chị dâu và con trai chị ấy về sống cùng nhưng chị không đồng ý, chị nói: “Các em đối xử với chị tốt, chị rất cảm kích nhưng chị có bé Hoàng rồi, không làm phiền cuộc sống tân hôn của các em”. Tôi thấy chị vất vả cả đời, muốn báo đáp một chút cho sự hy sinh của chị, nên nài nỉ chị về sống cùng chúng tôi. Cuối cùng chị cũng đồng ý, sau này chúng tôi sống quây quần cùng nhau rất hạnh phúc.
Theo dkn