Chị lao vào tập gym và đi du lịch rồi chăm con. Chị cũng cố chuyển nhiều tài sản vào tay mình vì đó là mồ hôi nước mắt bao năm chị đã bỏ ra. Chị không muốn con hồ ly kia ngồi không ăn sẵn.
Cuộc sống gia đình không phải lúc nào cũng suôn sẻ và thoải mái. Tuy nhiên, chẳng mấy ai lại có đủ dũng khí để đối mặt với những khó khăn trong vấn đề hôn nhân của mình, và cũng giống như Khi 1 cuộc hôn nhân tan vỡ, thứ mà người phụ nữ tiếc không phải là gã đàn ông tồi mà là tuổi thanh xuân và công sức vun đắp cho gia đình. Người ta bảo giàu đổi bạn, sang đổi vợ quả thật chẳng sai chút nào.
Gặp lại chị sau 2 tháng hoàn thiện thủ tục ly hôn, tôi thấy chị ấy không xuống sắc hay bê tha bản thân vì cú sốc tinh thần, ngược lại chị còn đẹp lên trông thấy. Mái tóc mới nhuộm lại khiến gương mặt chị càng trắng trẻo, chiếc quần bò trẻ trung ôm lấy đôi chân dài và chiếc áo phông ngắn đủ để khoe vòng eo săn chắc khiến ai nhìn vào cũng nghĩ chị như gái chưa chồng. Tôi nói đùa: ‘Thế này ra đường thì chết trai, sao mà chị đẹp dữ thần vậy chị”. Chị nhìn tôi cười đùa:
– Chị cũng tâm sự rằng do bỏ được gánh nặng trên vai nên mới có thể nhẹ nhõm cả người đi và cứ thế nó đẹp ra như vậy đó
Tôi nhìn chị cười trừ, im lặng. Tôi không rõ chị đang cố tỏ ra mạnh mẽ vui tươi hay là chị vui tươi thật. Chị em ngồi cà phê ở giảng võ, ngắm nghĩa đường phố 1 lúc tôi bảo:
– Chị có ân hận không khi đã để anh đi.
Chị nhấp ngụm cà phê đen không đường rồi lắc đầu:
– Tiếc thì chị đã không ly hôn mà đã ly hôn thì không tiếc em à. Chị cho anh ấy nhiều cơ hội rồi tại anh ấy không biết sửa sai đấy thôi. Mệt rồi nên đành buông tay thôi em, giữ làm sao được mãi thứ cứ làm mình rỉ máu.
Tôi còn nhớ ngày đó để cưới được chị anh đã rất gian truân. Chị là tiêu thư lá ngọc cành vàng còn anh chỉ là dân tỉnh lẻ, gia đình anh lại nghèo khó. Họ yêu nhau 6 năm trời, chị nguyện lấy anh làm chồng nhưng bố mẹ chị không cho. Để chứng minh cho bố mẹ chị thấy mình không kém cỏi, anh đã nỗ lực rất nhiều.
Sau tất cả chị bỏ gia đình để theo anh vì bố chị rất nguyên tắc. Họ bắt đầu cuộc sống từ 2 bàn tay trắng, sau 5 năm 2 người đã gây dựng được sự nghiệp thành công. Lúc này anh mới dám đến ngỏ lời xin cưới chị dù rằng họ đã có với nhau 2 mặt con và cũng đã làm 1 đám cưới nhỏ 5 năm về trước.
Lần này bố chị chịu thua và gật đầu chấp nhận anh. Anh chị mua nhà, mua xe, chuyện kinh doanh diễn ra rất thuận lợi, họ gặt hái ra tiền.
Nhưng rồi anh có bồ, năm đó con chị 10 tuổi. Hôm đó chị bắt gặp anh chờ bồ trên con xe chị vừa đổi tặng sinh nhật anh 1 tuần trước đó. Nhưng vì đi với con nên chị chỉ gọi điện cho chồng và bảo:
– Cô gái ngồi cạnh anh xinh đấy, chúc 2 người có buổi tối vui vẻ nhé.
Rồi chị tắt máy đưa con đi ăn kem tràng tiền. Chồng chị gọi cho chị bao nhiêu cuộc nhưng chị tắt máy. Tối đó chị mướn khách sạn ngủ ngồi nhìn các con ngủ say sưa chị chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt. Hôm sau chị về nhà tỏ ra bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh cố ăn năn giải thích, chị không đánh mắng chỉ bảo:
– Chọn bồ thì thôi gia đình còn nếu anh vẫn muốn ở lại cái nhà này thì anh biết nên làm gì rồi đấy. Xe em mua cho anh, ngoài em ra anh không có quyền chở con khác, đó là phép lịch sự tối thiểu. Chẳng lẽ điều đó em vẫn cần dạy anh sao??
Anh chia tay cô bồ đó và không dám gặp lần 2. Nhưng rồi 1 năm sau anh lại dính vào 1 con ả đàn bà khác. Cô ta gài bẫy anh có bầu, lúc này chị bất lực không làm được gì. Cái thai đã lớn và chị không thể ép người ta giết con mình. Anh quỳ gối van xin chị cho anh được có trách nhiệm của 1 người bố. Chị cười chua chát cay đắng rồi xách túi bỏ đi.
Anh vẫn đi đi về về giữa 2 bên. Nhiều lúc đang cầm điện thoại nói chuyện với bạn bè, chị lại nhận được tin nhắn từ con đàn bà đã cướp chồng mình. Cô ta muốn trêu tức chị nên đã gửi những hình ảnh thân mật của 2 người cho chị xem. Chị bảo ban đầu chị cũng đau khổ lắm nhưng dần dần chị chai lì và thấy nực cười.
Chị lao vào tập gym và đi du lịch rồi chăm con. Chị cũng cố chuyển nhiều tài sản vào tay mình vì đó là mồ hôi nước mắt bao năm chị đã bỏ ra. Chị không muốn con hồ ly kia ngồi không ăn sẵn.
Khi đã chuẩn bị đủ tất cả chị chìa đơn ly hôn, anh lặng thinh cúi đầu:
– Em không đi không được à. Nếu cô ta không có bầu thì anh sẽ không bao giờ để cô ta có cửa chen vào gia đình mình đâu.
Anh sai rồi, khi anh bắt đầu cặp kè với cô ta nghĩa là cho cô ta cái quyền chen chân vào nhà mình rồi. Em chịu đựng quá đủ rồi. Chồng à anh mải miết yêu người đàn bà khác thì kí đơn đi để người đàn ông khác còn có cơ hội yêu em chứ.
Họ chia tay trong tôn trọng, chị nuôi 2 đứa con. Nhà cửa chị lấy, anh chỉ lấy chiếc xe 1 căn hộ chung cư còn lại thuộc về chị hết. Chợt bật cười, đàn ông chỉ cần giàu có thì liền thay lòng đổi dạ, quên hết mọi lời thề lúc giông bão với vợ. Qua câu chuyện của chị tôi học được 1 điều rằng phụ nữ hãy giữ lại tiền cho con mình chứ đừng giữ một thằng cha tồi vì anh ta không xứng đáng.
Theo tamsu