Tú gặp Minh trong 1 lần đi chung chuyến xe từ Bắc Giang lên, cũng từ đó mà họ quen nhau. Minh là 1 cô gái xinh đẹp, có nụ cười duyên với chiếc răng khểnh. Tú có hình thức ưa nhìn, anh cũng khá cao ráo. Lần đầu gặp Minh thì Tú đã có cảm tình, anh xin số và làm quen cô từ đó.
Nhắn tin được mấy hôm thì Tú mất tích, anh thầm nghĩ sau này có duyên sẽ gặp lại. 1 tháng sau Tú quay về và anh đến chỗ Minh tặng cô 1 bó hoa. Minh vui vẻ nhận nhưng nhìn con xe Wave tàu của anh, Minh có vẻ không hài lòng. Buổi đi chơi chùng xuống hẳn, Minh ngồi cạnh Tú mà tâm hồn cứ lơ đãng đi đâu. Cô thầm nghĩ:
-Đẹp trai thế này mà đi con xe cũ rích vậy sao , có khi quần áo anh ta mặc cũng là đồ đi mượn mất
Nghĩ đến vậy Minh cứ khinh khỉnh, Tú thì vô tư không hay biết anh vẫn vui vẻ đưa cô đi nghe nhạc, đi ăn và đi dạo phố.
Tú bắt đầu cưa cẩm tán tỉnh Minh từ đó, anh cũng không hiểu sao bên mình có bao nhiêu người con gái bên mình mà anh lại thích Minh đến thế. Thấy Tú chưa tỏ tình gì chỉ rủ đi ăn nên Minh cứ đi, vì cũng chẳng mất gì. Nhưng nói đến chuyện làm bạn gái thì chắc chắn cô sẽ không làm vì Minh còn ôm mộng giàu sang, cô không chịu được cảnh nghèo hèn.
Quen nhau được 3 tháng Tú mới bắt đầu tỏ tình, nhưng rất tiếc anh bị từ chối. Hôm đó Tú rất buồn nhưng anh vẫn mong Minh cho anh 1 cơ hội để thể hiện bản thân. Nào ngờ thấy Tú bám dai quá Minh liền nói thẳng toẹt:
– Anh xem tài sản anh có cái gì ngoài con xe tàu đâu mà đòi yêu tôi.
Tú ngớ người lòng tự ái dâng trào lên, anh cười nhạt:
– Anh không nghĩ em cũng thuộc kiểu con gái như vậy. Thế chúc em tìm được anh chàng người yêu như ý, chào em.
Tú bỏ đi về, Minh đứng có chút hụt hẫng có chút mỉa mai. Vài tuần sau cô nhanh chóng gật đầu 1 anh chàng đi xe ga đang có ý tán tỉnh mình. Cô không muốn thua kém bạn bè, nên chọn bạn trai phải đi xe xịn, mặc đồ đẹp thì mới có thể mở mày mở mặt lên được.
Yêu được 2 tháng, Minh hớn hở lắm vì nghe đâu ông người yêu cũng có việc ổn định gia đình cũng khá giả. Hôm đó người yêu Minh bảo cô bắt taxi lên phố chờ anh, vì anh đang bận công việc ở khách sạn. Cũng tại đây Minh vô tình gặp lại Tú. Anh ấy đang nói chuyện với mấy ông người nước ngoài. Thấy Minh nhưng Tú phớt lờ xem như không quen biết. 1 lúc sau người yêu cô xong việc đi ra, anh ấy là nhân viên làm ở đây. Minh chỉ chỉ vào Tú rồi hỏi:
– Anh ơi, anh kia làm gì ở đây, mà anh ta biết tiếng anh à?
– Em bảo ai, anh quản lý của anh ấy hả?
Minh lắp bắp:
– Quản… quản lý sao?
– Ừ đó là anh Tú quản lý chuỗi khách sạn ở Miền bắc. Anh ấy vừa đi Dubai về, hình như là vừa học xong Thạc sĩ bên đó.
– Dubai ư? Anh ta giàu vậy à?
– Ừ, anh ấy đi nước ngoài như đi chợ ấy mà. Bọn anh đều rất ngưỡng mộ anh ấy. Mà em biết anh ấy à, sao hỏi kỹ thế?
– Dạ… dạ không, em chỉ hỏi vậy thôi.
Minh vừa đi vừa ngớ người tiếc rẻ, xuống hầm cô thấy chiếc xe Wave tàu của Tú ngày trước thì giật nảy mình:
– Chiếc xe này là của ai hả anh?
Người yêu cô vui vẻ nói:
– Của quản lý anh đấy, cái anh lúc nãy em gặp ấy. Nhìn xấu xấu thế thôi chứ nó quý giá với anh ấy lắm đấy. Nghe đâu bố để lại cho vì ngày trước bố anh ấy đã đi con xe này từ khi còn chưa gây dựng được sự nghiệp như bây giờ
Nói xong anh người yêu chỉ qua con xe màu đen bóng loáng gần đó:
– Em nhìn thấy con siêu xe kia không, cũng của sếp anh đấy, nhưng anh ấy ít đi lắm. Bao giờ gặp khách VIP anh ấy mới đi còn lại toàn đi con Wave này.
Lần này Minh thấy trời đất sụp đổ thực sự trước mắt, mặt cô tái đi. Cô vừa thấy xấu hổ vừa thấy tiếc hùi hụi khi đã đánh mất 1 người giỏi giang và giàu có như thế. Chỉ vì chút vật chất và hình thức bề ngoài mà cô đã đánh giá thấp họ, cả buổi đi chơi tâm hồn Minh như treo ngược cành cây. Bây giờ người yêu của cô chỉ là anh nhân viên quèn, còn người đàn ông cô đã khinh rẻ lại là sếp, càng nghĩ Minh càng thấy tiếc rẻ. Còn về phần Tú, anh nhận ra nếu muốn tìm người thật lòng với mình thì cứ nên đi xe tàu để tán gái.