Chào anh, lâu rồi mình không gặp!
Hôm nay, em vô tình nhìn thấy ảnh anh cùng người ấy trên Facebook.
Mình chia tay được một năm và giờ, anh và cô ấy kỷ niệm bên nhau 1 năm 2 tháng.
Anh vẫn vậy, nước da ngăm đen, chẳng bao giờ cười mỗi khi chụp ảnh. Cô ấy cười rạng rỡ quá, hạnh phúc mà! Chẳng biết từ khi nào em không còn đau khi nhìn thấy những hình ảnh này. Giờ em không biết, em đang ghét hay thấy tội cho cô gái bên cạnh anh…
Có lẽ quen anh, yêu anh là điều dại dột nhất trong cuộc đời em. Quen nhau trong mái trường cấp 3, học cùng một lớp, gắn bó với nhau suốt những năm tháng đó nhưng giờ anh chuẩn bị tốt nghiệp đại học rồi mà em thì mới bắt đầu là cô sinh viên năm nhất.
Đắng cay anh nhỉ?
Nghĩ lại ngày đó em thấy mình dại dột, ngu ngốc ghê. Sao ngày đó tự dưng thôi học? Vì em quá yêu anh. Cứ nghĩ rằng chỉ cần hy sinh thật nhiều để người mình yêu được hạnh phúc là tất cả sẽ ổn, mọi thứ rồi sẽ được bù đắp. Ngày đó, mình cùng nhau vào Đại học, mang theo ước mơ, hy vọng rằng sẽ vượt qua tất cả khó khăn và vượt qua cái nghèo.
Vừa nhập học được 2 tháng, bác trai mất. Có lẽ đọc đến đây anh đã biết người viết là em và câu chuyện em kể là của chúng ta. Một mình anh với đứa em gái đang học cấp ba, ba mất, mẹ nằm viện K vì căn bệnh quái ác mà có mỗi ngày chi phí có thể lên đến gần triệu bạc.
Tim em bóp nghẹt khi nhìn thấy anh ghào khóc thảm thiết trong đám tang bố và quặn thắt hơn khi anh nói với em rằng, có lẽ, anh sẽ bỏ học để lo cho mẹ và cái H- em gái anh.
Em đau lòng nhìn anh tất bật chạy xe ôm, chạy bàn sau mỗi giờ học. Em nhớ lại khoảnh khắc anh cười tươi chạy qua nhà em báo chúng mình đậu đại học rồi, đậu NEU rồi…
Và em thôi học. Ngày đó, em nghĩ đơn giản lắm, em là con gái, học đuối hơn anh, nhà lại không có điều kiện, biết rồi có xin được việc. Anh ôm em vào lòng, em động viên mãi rồi anh đồng ý cho em thôi học.
Từ đó, em lao vào đi làm, làm đủ thứ việc: chạy bàn, bưng bê, nhặt bóng, sướng hơn thì ngồi đánh máy thuê văn phòng, làm nhân viên đứng shop… nhưng chưa bao giờ em than mệt, than phiền. Em trào nước mắt vì anh liên tiếp giành học bổng.
Cứ thế, gần 3 năm ròng rã chưa một lần thiếu viện phí cho bác gái đến ngày bác mất, chưa một lần để cái H phải nghĩ đến chuyện thôi học… Em còn nhớ trước ngày bác gái mất mấy ngày, em ở trong viện với bác luôn. Bác nắm tay em, bác khóc, em khóc. Bác bảo nhất định em phải thành con dâu bác, bác thương em như con gái ruột… cũng vì điều đó mà chưa một lần em thấy khổ, thấy vất.
Anh còn nhớ hôm em đội mưa chạy đến Đội Cấn xin ứng lương cho anh kịp đóng học phí chứ? Đưa được tiền cho anh, anh vội quay vào trường, mặc cho lúc đó người em ướt sũng, cái áo mưa 5.000 đồng rách tả, rách tơi… Đó cũng là lúc em nhận ra anh ít quan tâm em dần.
Vào đúng buổi tối tháng 3 cách đây 1 năm, sau khi tan ca đêm, em về phòng mệt rã rã rời, lục điện thoại thấy 4 cuộc gọi nhỡ, em vội gọi lại cho anh. Anh còn nhớ lúc đó e còn nói gì không?
“Em vừa tan ca về, em xin lỗi vì không để ý điện thoại. Chồng ơi, em được thưởng thêm, trừ tiền viện của bác hôm em vay cái T. bạn em thì còn dư một khoản cũng đủ. Mai mình cho bé H lên Hà Nội, đưa em đi Thủ lệ chơi chồng ạ. Từ ngày bác mất con bé đâm u uất hẳn ra chồng ạ.
Và anh nói chia tay với em. Em cứng họng, nghẹn đắng nơi cổ họng. Em không biết em đã làm gì sai hay anh đang đùa chăng? Anh bảo anh quen L. con gái chủ nhà trọ anh thuê được 2 tháng rồi. Đắng ngắt!
Em không bao giờ muốn nhớ về khoảng thời gian đó nữa, khoảng thời gian mà mỗi giây phút đều khiến em phát điên.
Cũng may, em có gia đình, những đứa bạn và cả những người bạn thân của anh. Họ thương em và đến giờ vẫn liên lạc thường xuyên. Ngày đó, họ khuyên em từ bỏ, khuyên em quên đi 6 năm yêu đương, quên đi bao cố gắng. Em chưa bao giờ nghĩ bản thân mình có thể quên được.
Nhưng có những thứ con người ta cũng phải ngạc nhiên về chính mình. Em không dám nhận mình là đứa con gái mạnh mẽ nhưng em đã làm hết sức, cố hết mình để quên được anh, em không nuông chiều cảm xúc của bản thân nữa.
Giờ em đã thi lại, đậu một trường khác, không phải NEU. Em làm thế vì nó tốt cho công việc của em chứ không phải vì ai khác nữa cả. Em đi làm, kiếm thêm bù cho việc học, dư thì mua một vài thỏi son, cuối tuần đi tụ tập bạn bè.
Giờ em thấy hài lòng lắm. Có lẽ, phải cảm ơn anh, vì anh đã gúp em nhận ra những khả năng đáng ngạc nhiên của mình. Cảm ơn anh giúp em nhận ra rằng cần phải yêu bản thân mình trước rồi mới đem tình yêu đó giành cho người khác. Giờ em thấy thương mình hơn rồi.
Hôm trước cái H nhắn tin cho em, báo lên Hà Nội học rồi. Nó gọi em bằng cái tên thân thương lúc trước bé vẫn gọi em, tự nhiên em thấy nhẹ nhõm.
Hôm nay em thấy trên bảng tin dòng status: “Đợi người ta học xong về rước tôi. Kỷ niệm 1 năm 2 tháng” và hình ghép đôi của hai người. Lòng không còn thấy nhói, thấy đau nữa, em quên anh thật rồi…