Khi tỉnh dậy, tôi vô cùng hoang mang, chỉ muốn chạy trốn khỏi đó còn vợ cũ thì tỏ ra rất bình tĩnh, cảm ơn tôi vì đêm qua rất vui rồi nhanh chóng rời đi.
Sau 3 năm 4 tháng yêu nhau, chúng tôi chính thức về chung nhà. Hai vợ chồng cùng thuê 1 căn nhà nhỏ nhưng xinh xắn bắt đầu cuộc sống mới đầy háo hức và hy vọng. Vợ tôi là người phụ nữ đảm đang, tinh tế lại tháo vát nên tôi thấy tự hào về vợ. Cô ấy rất được lòng bố mẹ tôi, anh em họ hàng và cả hàng xóm. Ai tiếp xúc với vợ tôi cũng đều quý mến cô ấy.
Thế nhưng dù không dùng biện pháp gì thì mãi 1 năm trôi qua vợ chồng tôi vẫn chưa tin vui. Tôi lén đi khám thì bác sĩ bảo sức khỏe sinh sản bình thường, vậy là nguyên nhân do vợ. Tôi buồn phiền nhưng về nhà vẫn tỏ ra như chưa có chuyện gì cả. Nhìn vợ vui vẻ vừa nấu cơm vừa khe khẽ hát tôi thấy thương cô ấy vô cùng, nếu vợ đi khám thì cô ấy sẽ phải đối mặt với sự thật này sao đây?
Từ hôm đó tôi giả vờ như mình đang kế hoạch, luôn dùng bao mỗi lần vợ chồng gần gũi. Vợ tôi tỏ ra không vui thấy rõ vì cô ấy đang rất muốn có con, tôi động viên vợ là hiện tại kinh tế gia đình chưa vững, con có sau cũng được.
Thời gian trôi qua đã hơn 2 năm mẹ tôi không chờ được nữa nên bắt xe lên thành phố để nói chuyện với vợ chồng tôi. Mẹ tôi không cho phép hai đứa trì hoãn chuyện con cái nữa, rồi mẹ nói: “Hay con dâu không sinh được con”. Câu nói của mẹ khiến vợ tôi run rẩy, tôi nắm tay vợ và nói: “Cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh, con mới là nguyên nhân”. Mẹ và vợ tôi sững sờ, mẹ tôi khóc ầm lên còn vợ nước mắt lăn dài nắm chặt tay tôi.
Tối đó, chờ tôi lên phòng, vợ tôi mới hỏi:
– Có phải vì thế mà lâu nay anh cứ đeo bao khi quan hệ với em không?
– Anh xin lỗi.. Anh không muốn em thất vọng về anh
– Anh nói dối em là khiến em thấy thất vọng rồi.
Từ đó vợ tôi lạnh nhạt với tôi thấy rõ. Cô ấy không buồn nói chuyện với tôi, cũng không ăn cơm cùng, ngủ thì quay lưng lại, tôi cứ muốn đụng vào là cô ấy lại giãy ra và tỏ thái độ khó chịu ra mặt.
Tôi buồn với thái độ của vợ lắm, cảm thấy ấm ức nữa vì muốn bảo vệ cô ấy nên mới nói mình vô sinh, vậy mà vợ thì… Thế nhưng tôi cố gắng không biểu hiện điều gì cả.
Thế rồi tôi choáng váng khi biết vợ có người khác. Bạn thân tôi nhìn thấy vợ và người đàn ông khác ra vào nhà nghỉ. Tôi dường như muốn phát điên khi nhìn thấy những bức ảnh bạn tôi gửi. Tôi không ngờ vợ tôi lại có thể phản bội tôi như thế. Mang chuyện đó về tra khảo vợ thì cô ấy lạnh lùng thừa nhận điều đó, còn nói: “Điều tôi cần là 1 đứa con, anh có cho tôi được không?”. Tôi muốn nói toẹt hết ra sự thật nhưng ghìm lại được, chỉ bảo cô ấy: “Nếu đã không còn muốn sống với nhau thì đường ai nấy đi!”.
Hôm sau tôi xuống nhà thì vợ đã viết đơn ly hôn đặt trên bàn từ lúc nào.
Hơn 2 năm sau…
Tôi tình cờ gặp lại vợ cũ trong 1 bữa tiệc khai trương, đây là lần gặp đầu tiên của tôi và cô ấy sau khi ly hôn. Nhìn cô ấy gầy hơn nhưng dáng vẻ lại rất tự tin, quyến rũ. Cô ấy chủ động chào hỏi tôi trước và rủ tôi đi uống rượu sau khi tàn tiệc. Chúng tôi lại như chưa hề có khoảng cách, ngồi cùng nhau kể những câu chuyện trên trời dưới biển hệt như thời yêu nhau. Thế rồi trong men say, tôi và cô ấy cùng bước vào một nhà nghỉ gần đó.
Khi tỉnh dậy, tôi vô cùng hoang mang, chỉ muốn chạy trốn khỏi đó còn vợ cũ thì tỏ ra rất bình tĩnh, cảm ơn tôi vì đêm qua rất vui rồi nhanh chóng rời đi. Tôi trống rỗng ngồi lại căn phòng đó 1 mình, người chẳng còn chút sức lực nào.
Tôi cứ chắc mẩm mình sẽ không gặp lại vợ cũ lần nào nữa thì đúng 1 tháng sau cô ấy xuất hiện trước cửa nhà. Tôi vừa ra mở cửa thì cô ấy ôm chầm lấy tôi khiến tôi sững sờ. Cô ấy chìa ra chiếc nhẫn cưới năm nào và hỏi tôi:
– Chồng cũ à, em vẫn yêu anh quá, anh có đồng ý lấy em không?
Tôi choáng váng không thốt lên lời, vội lôi cô ấy vào trong nhà, sẵng giọng:
– Em lại định gây rối gì thế hả? Em uống say có phải không?
– Không. Là em đang vui quá, em xin lỗi. Anh ngồi xuống nghe em nói chuyện.
Thế rồi cô ấy bắt đầu thuật lại câu chuyện mà cô ấy đã giữ kín suốt thời gian qua. Hóa ra sau hôm tôi nói vợ mẹ rằng mình bị vô sinh, vợ tôi đã đi khám và phát hiện ra vấn đề ở cô ấy. Vì thương tôi nên cô ấy cố tình tỏ ra lạnh nhạt, xa cách và dựng nên chuyện ngoại tình để tôi buông tay cô ấy. Sau khi rời khỏi nhà, cô ấy vào thành phố Hồ Chí Minh, điều trị ở bệnh viện Từ Dũ và may mắn đã mỉm cười khi gần đây, bác sỹ kết luận cô ấy đã được điều trị thành công.
Suốt thời gian ở trong Sài Gòn, cô ấy vẫn nhờ bạn bè để mắt tới tôi và khi biết tôi vẫn độc thân một mình sau ngần ấy thời gian thì cô ấy trở về và “bẫy” tôi một đêm, nào ngờ có bầu luôn nên sung sướng quá bèn đến cầu hôn tôi như vừa nãy.
Tôi vừa mừng vừa giận còn cô ấy thì vừa khóc vừa cười. Cuối cùng vợ chồng tôi ôm lấy nhau hạnh phúc.
Giờ đây gia đình tôi đã đầy đủ thành viên và sống hạnh phúc. Chúng tôi cầu xin bố mẹ tha thứ vì đã nói dối, ông bà vừa giận vừa thương và đón nhận đứa cháu trong niềm hạnh phúc vỡ òa.
Qua câu chuyện đời mình, tôi mong các cặp vợ chồng hãy luôn yêu thương nhau và vững tin trước mọi sóng gió. Hôn nhân là một lời hứa, một lời nguyện thề. Rằng bạn sẽ cố gắng hết mức có thể để gắn bó suốt đời cùng một người. Hôn nhân là thứ thành công riêng của mỗi người mà không ai giống ai.