Nghề làm vợ ở Việt Nam là cái nghề bạc bẽo, rẻ mạt và bị coi thường nhất. Lương 0 đồng, vợ ngoan, giỏi đến mấy cũng bị coi là đồ vô dụng.
Nói đến nghề làm vợ ở Việt Nam, các ông chồng liền cười khẩy châm biến vì nghĩ đó là điều
nực cười, làm vợ thôi chứ đâu phải việc gì nặng nhọc, vất vả mà được coi được là 1 nghề rồi tỏ vẻ xót xa cho chị em phụ nữ này nọ. Đàn ông chưa từng làm vợ 1 ngày sao hiểu được nỗi vất vả, tủi thân của vợ chứ. Không những làm vợ, họ còn phải làm dâu, làm mẹ và phải nghe hàng trăm lời chỉ trích từ họ hàng, hàng xóm đến những người xa lạ.
Làm vợ ở các nước khác thì sướng như tiên vì được chồng chiều, san sẻ việc nhà, cùng nhau nuôi dạy con cái và không bao giờ sống chung với mẹ chồng. Nhưng riêng ở Việt Nam lại hội tụ đầy đủ những điều đó. Mẹ chồng thì khó tính, soi mói con dâu từ cái nhỏ nhất để bắt lỗi, con dâu sai hay đúng thì cũng đều bị mẹ chồng chửi, nói xấu. Con dâu cãi lại thì bảo con này láo, nhưng im lặng thì lại bảo con này ngu để người ta đè đầu cưỡi cổ không ý kiến gì. Sống kiểu gì cũng không đúng, thử hỏi các bà mẹ chồng con dâu phải sống sao cho lòng vừa các bà đây.
Con gái lấy chồng thì dường như cắt đứt các mối quan hệ bên ngoài, bạn bè thân thiết cũng
hiếm găp, không có mối quan hệ mới chỉ biết từ nhà đến cơ quan rồi 5h30 tan sở lại làm tay đua tốc độ lạng lách về nhà đón con, đi chợ, lo bữa tối cho chồng, nhà chồng. Vợ làm quần quật từ sáng sớm tinh mơ đến khuya mới được nghỉ, chẳng có thời gian mà soi gương xem mình hôm nay thế nào. Thế nhưng sự hi sinh, vất vả, đảm đang ấy với chồng và nhà chồng chẳng hề được ghi nhận, họ vẫn tặc lưỡi nói vợ là kẻ vô dụng, ăn hại trong gia đình họ.
Có lẽ thời gian khủng hoảng và tâm lý nhất của các cô vợ là thời kỳ bầu bí và sau sinh. Không đi làm được, ở nhà chăm con phải phụ thuộc toàn bộ kinh tế vào chồng. Thế rồi hết mẹ chồng rồi đến chồng chửi vợ rằng là đồ ăn bám, vô tích sự. Con có ốm, có khóc thì đều là lỗi của vợ hết, là do vợ không biết chăm con để nó ra nông nỗi này. Hay kể cả vợ đi làm, kiếm ra được tiền trang trải cuộc sống gia đình thì cũng bị chồng coi là đồ vô dụng.
Đi làm lương cao, tiêu tiền rủng rỉnh thì mẹ chồng lại nói con dâu tiêu hoang, hay đi làm gái nên mới nhiều tiền như thế. Thực sự nghe những lời đó chẳng bà vợ nào có thể chịu đựng được.
Không làm ra tiền thì kêu ăn bám, làm ra tiền thì bảo con dâu cặp kè với thằng nào phản bội con trai bà. Thật là chẳng biết sống sao cho vừa lòng mẹ chồng, lẫn chồng bây giờ.
Nghề làm vợ ở Việt Nam là cái nghề bạc bẽo, rẻ mạt và bị coi thường nhất. Lương 0 đồng,
nhưng 1 chút biết ơn của chồng, nhà chồng với vợ cũng không. Họ nói rằng trách nhiệm của 1 người vợ là phải thế, ai cũng làm được tại sao phải kêu ca khóc lóc?? Rằng chồng mới là người khổ nhất. Nhưng xin thưa, các ông chồng chỉ đi làm đúng 8 tiếng về nhà có người cơm bưng nước rót hầu hạ, con cái không phải lo thì khổ ở chỗ nào?? Trong khi đó vợ cũng đi làm 8 tiếng nhưng lại cõng thêm việc nhà, con cái, rồi phụng sự bố mẹ chồng nữa. Các ông muốn biết làm vợ sướng hay khổ thì cứ làm vợ một ngày rồi sẽ hiểu.
Đến bao giờ thì các bà vợ mới được chồng, nhà chồng coi trọng, biết ơn đây. Phụ nữ vốn đã
chấp nhận thiệt thòi thì đừng bắt họ phải gánh thêm sự cô đơn, trách nhiệm này kia nữa. Là 1 ông chồng có trách nhiệm, 1 bà mẹ chồng tốt thì nên biết thương lấy vợ/con dâu mình. Bởi ngoài vợ/con dâu ra không có ai hết lòng phụng sự, hầu hạ nhà bạn đến thế đâu. Đừng để lúc vợ rời xa bạn thì bạn mới hối hận và trân trọng vợ.
Theo qtcs