Đàn bà ơi, cuộc đời này ngắn lắm. Cứ thử soi mình trong gương, thử nhìn mình đã phôi phai nhan sắc, đã tắt lịm nụ cười bao tháng ngày, đã khô cạn nước mắt bao đêm…
Viết cho những người đàn bà buông không nổi một người chồng bội bạc
Đàn bà ơi, cuộc đời này ngắn lắm. Cứ thử soi mình trong gương, thử nhìn mình đã phôi phai nhan sắc, đã tắt lịm nụ cười bao tháng ngày, đã khô cạn nước mắt bao đêm…
Tôi gặp lại chị sau nhiều năm xa cách. Chị từng là nàng hoa khôi xinh đẹp tôi biết từ thời đại học. Ngày chị lấy chồng, có ai lại không xuýt xoa vợ chồng chị xứng đôi vừa lứa đâu. Vậy mà ngót gần 20 năm, thời gian lại bẽ bàng với chị quá. Chị gầy đi, đôi mắt trũng sâu nhưng đã ráo hoảnh nước mắt. Chị kể tôi nghe về người chồng là giám đốc giỏi giang, về người đàn ông mỗi tháng lại chở một cô nhân tình đi đó đây chơi, về người cha chưa một lần đến đón con giờ tan học, và về những vết thương dai dẳng trên mặt, trên người chị…
Đến tận khi chị kể tôi nghe, điều chị có thể làm chỉ là thuê thám tử để theo dõi chồng, để biết chồng đi đến đâu, đã quen cô bồ nào mới. Là những lần chịu không nổi mà giấu chồng giấu con khóc lóc ở đâu đó. Là biết rõ chồng nói dối nói gạt mình vẫn chấp nhận cho qua. Là chưa một lần để người ngoài thấy chị khổ đau, vì giữ thể diện cho chồng, vì giữ nếp nhà người đời nể nang.
Và ngay cả khi tôi hỏi, chị còn có thể tha thứ cho anh ta bao nhiêu lần nữa, chị trả lời chỉ cần anh ấy còn quay về, chị vẫn chấp nhận tha thứ. Vì anh là trọn 25 năm thanh xuân của chị, là tuổi trẻ chị chắt góp giữ gìn. Vì chị còn muốn con chị có đủ đầy cha mẹ, chị còn muốn anh là cha của con chị, là người chồng duy nhất của chị đến cuối đời. Và vì chị buông không nổi…
Câu trả lời của chị khiến tôi cứ im lìm một lúc thật lâu, lại tự hỏi, rốt cuộc bao dung của đàn bà còn có giới hạn đến nhường nào? Và đau lòng hơn chính là đàn bà như chị vốn không ít, đâu đó ngoài kia vẫn có người buông không nổi một kẻ bội bạc …
Tôi luôn nghĩ, đàn bà làm vợ không có gì nhiều bằng yêu thương và thứ tha dành cho chồng. Nhưng đàn bà lấy chồng nào có phải thiêu thân lao vào lửa. Mình cứ trơ người nhìn bóng dáng chồng bội bạc, cứ để yên cho chồng đâm từng nhác vào lòng, liệu có khiến kẻ lầm đường biết lối quay về? Hay người đã muốn đi thì vốn có nhớ đường cũng không thiết quay đầu lại? Thế thì mình giữ làm gì, mình tự tội tình với mình làm chi?
Huống hồ, đàn bà giữ chồng bội bạc cũng chỉ là đàn bà tội, tội cho mình, tội cho con của mình. Mình không hạnh phúc, mình đau một, con mình chứng kiến mình đau lòng, con buồn đến bao lâu đây?
Ai không đau khi bị bội bạc, hết thương sao được với người chung chăn gối với mình bao năm. Nhưng đàn bà thương ai thì cũng đừng quên thương mình thương con. Khi người ta tìm kiếm của lạ, dối gian mình, sao mình lại phải gánh hết, phải chịu thay họ. Mình không có lỗi, việc gì phải trả giá? Người có tội sao lại để họ tổn thương mình và con?
Đàn bà ơi, cuộc đời này ngắn lắm. Cứ thử soi mình trong gương, thử nhìn mình đã phôi phai nhan sắc, đã tắt lịm nụ cười bao tháng ngày, đã khô cạn nước mắt bao đêm. Trong khi thế gian này làm vợ bao người hạnh phúc, bao người được yêu thương chở che. Không phải vì phận mình như thế, cũng không phải thế gian này chẳng còn một người đủ chân thành đủ thiết tha với mình. Mà chính là do mình buông không nổi một gã tệ bạc, mình không cam lòng bỏ một đoạn duyên từng vun đắp.
Đáng sợ nhất với đàn bà là thứ chấp niệm không thể buông bỏ, không thể sống thiếu một người nào đó. Đến cùng, nếu bạn không thể bỏ người không xứng đáng, rồi sẽ đến lúc họ bỏ bạn, chua chát và phũ phàng. Vì họ không trân trọng bạn, họ chưa từng sợ bạn đau, thì chuyện rời đi chỉ là sớm hay muốn. Đàn bà, khi ấy mới là đau nhất, lúc đó mới là bi đát tủi hổ nhất.
Nếu bạn là một đàn bà đến giờ vẫn chỉ đứng bên những bội bạc của chồng thì hãy nhớ, bạn không nợ ai bất cứ điều gì để phải chịu đựng như thế. Và nếu bạn không thể ra đi đúng lúc, sẽ có lúc thứ bạn nhận được chỉ là một dáng lưng tàn nhẫn của người đàn ông mình từng thương…
Theo yeugiadinh