Vì vô tâm nên mới tàn nhẫn, vì vô tâm nên mới phản bội. Tàn nhẫn nhất trong trong hôn nhân đâu phải là phản bội, mà chính là sự vô tâm…
2 năm sau ngày ly hôn, chồng chị tìm đến nhà chơi với con như mọi lần. Những này đó chị biết anh sẽ đến nên thường về trễ. Nhưng đến tận chiều, chị về đến nhà vẫn thấy anh ngồi đó, hình như đang đợi chị. Chị vẫn chào hỏi, rồi hỏi han con, làm mọi việc trong nhà như anh không hề ngồi đó nhìn chị thật lâu. Đến tận tối, khi con đã chuẩn bị đi ngủ, anh mới níu tay chị, hỏi một câu: “Sao ngày đó em không nhắc anh, rằng anh sẽ hối hận”.
Chị chỉ còn biết cười, gỡ bàn tay đã trở nên xa lạ đang nắm chặt lấy tay mình.
Chị lấy anh khi cả hai chưa có gì trong tay, có mỗi căn chung cư gia đình chị cho khi cưới. Anh làm nhân viên thu ngân, lương đủ cơm nước trong nhà, dư vài đồng để chè chén bạn bè. Đến khi sinh con thứ hai, tiền trong nhà cứ thiếu trước hụt sau. Chị biết tính anh hay tự ái, một lần cũng chưa từng về nhà mẹ đẻ xin tiền.
Chị ở chung cư, nghĩ ra cách buôn bán những món đặc sản từng vùng miền. Chị cất công tìm hiểu rồi đến tận nơi xem hàng, tính đường chuyển hàng về theo tuần. Hàng xóm mua quen rồi dần đông khách, chị cũng biết chút ít về Facebook, vậy mà ăn nên làm ra. Nhiều hôm chị tự đi giao hàng xa, đỡ cả phí thuê người . Gia đình chị khi đó cũng có đồng ra đồng vào.
Vậy mà, anh dù rảnh rỗi cũng chỉ ra quán quen ngồi cà kê với bạn, chưa một lần giúp chị chuyển một chuyến hàng nào. Khi chị kiếm tiền nhiều hơn anh, khi chị được khen giỏi buôn bán làm giàu hơn anh, khi chị đưa anh thêm tiền để đi với bạn bè… anh xem đó là khi lòng tự trọng của mình bị sứt mẻ. Anh bỏ mặc chị với những cố gắng từng ngày cho cuộc sống của hai vợ chồng…
Đến một hôm, chị giao hàng đến một quán cà phê. Chị vừa bước vào quán đã thấy bóng lưng quen thuộc của chồng, cạnh bên là một người phụ nữ lạ. Anh quay lưng về phía chị, tay đang ôm ấp nhân tình. Chị nhận tiền rồi chết sững. Từng tờ tiền trong tay chị trở nên nhàu nét…
Khi anh về, chị chỉ hỏi anh, đi hay ở? Anh nhìn xấp tiền dày cộm vốn liếng của chị trên bàn, nói một từ “đi” mà chị nhớ mãi về sau…
Giờ anh lại hỏi chị sao không giữ, sao không nhắc anh rằng anh sẽ hối hận…
Chị chua chát… Người đàn ông có thể tìm đến người đàn bà khác khi vợ mình còn khổ cực giao hàng cho khách mỗi ngày. Một người đàn ông phẳng phiu quần áo đi với nhân tình, lại không thấy từng chiếc áo vợ vì bán buôn mà sờn chỉ. Một người chồng đến đêm chỉ biết trách vợ quên nấu nước ấm để mình tắm, lại chưa một lần thấy chân vợ vì đi nhiều mà sưng rộp. Một người bạn đời từng hỏi vợ có cần mình giúp gì không, lại luôn trách vợ sao không cho mình thể thiện tự tôn…
Người như thế, vì vô tâm nên mới tàn nhẫn, vì vô tâm nên mới phản bội. Tàn nhẫn nhất trong trong hôn nhân đâu phải là sự phản bội, mà là vô tâm. Vô tâm đến mức gạt vợ mình ra khỏi đời, chỉ thong dong như kẻ độc thân không vướng bận. Vô tâm đến độ xem mọi khổ cực của vợ là đương nhiên. Mà đã vô tâm rồi thì ngoại tình cũng chỉ là điều hiển nhiên. Người phản bội còn có thể đổi thay, chứ kẻ vốn đã vô tâm vô tình thì cả đời không thay đổi…
Thế thì chị giữ làm gì, chị cố gắng thêm để làm chi. Sự phản bội bắt nguồn từ vô tâm là thứ giết chết đàn bà nhanh chóng nhất. Chị không muốn chết trong hôn nhân, chị không chịu nổi. Chị còn muốn nghĩ cho mình, cho con, cho phần đời còn lại có chút bình yên
Theo phunuvagiadinh