Trên đời này không có thứ gì là không buông bỏ được, chỉ là nỗi đau chưa đến tột cùng, hãy đọc câu chuyện sau và cảm nhận: “Có một người đàn ông với vẻ mặt khổ sở hỏi một vị hòa thượng: “Thưa thầy, có một số thứ và một số người, tại sao con lại không thể buông bỏ được!”Vị hòa thượng nói: “Không có gì là không thể buông bỏ được”Người đàn ông kia lại nói: “Có những thứ và những người mà con hết lần này đến lần khác đều không buông bỏ được!”
Vị hòa thượng liền bảo người đàn ông kia cầm cái chén lên rồi ngài rót nước trà vào chén. Hòa thượng rót đến tận lúc nước trà trong chén đã trào ra ngoài. Người đàn ông kia lập tức thấy nóng không chịu được liền đặt chén trà xuống.Lúc này vị hòa thượng lại nói: “Trên đời này không có gì là không buông bỏ được, chỉ việc ngươi cảm nhận thấy bị nhức, ngươi sẽ tự bỏ xuống được thôi.”
Những điều khiền chúng ta không thể buông bỏ được là những thứ mà chúng ta vẫn còn suy nghĩ và mộng tưởng về chúng, còn bị chúng hấp dẫn. Hay là chính vì hành vi của đối phương còn chưa động chạm đến ranh giới của sự chịu đựng. Tóm lại là vì chúng còn chưa khiến bản thân chúng ta bị đau đớn đến mức phải buông bỏ. Một trong những thứ khó buông bỏ nhất, đó là tình yêu. Nó khó buông bỏ bởi trong lòng chúng ta còn hy vọng và mong đợi rằng trong tương lai sẽ có những điều bất ngờ. Những người thiếu tính quyết đoán thường hay nghĩ rất lâu nên dẫn đến năm giữ cũng chậm mà buông bỏ cũng chậm.
Một người nếu trải qua một lần biến cố to lớn của cuộc đời hay đến ranh giới của sinh mệnh thì rất có thể họ sẽ thay đổi. Khi ta có cái nhìn một người hay một thứ nào đó một cách thông thoáng hơn, xem nhẹ hơn thì việc buông bỏ cũng dễ dàng hơn. Sở dĩ việc chúng ta rơi vào đau khổ chình vì trong lòng cong có nhiều dục vọng. Thứ dục vọng ấy khiến mỗi ngày chúng ta đều phải nghĩ đến nó, dần dẫn ta sẽ thấy mệt mỏi.
Cũng giống như việc chúng ta mua sắm đồ đạc cho một phòng mới vậy. Ban đầu ta mua thật nhiều thứ gì thấy thứ gì cũng cần thiết, cũng có ích. Nhưng vài năm sau, ta sẽ nhận ra sjw thừa thãi của nó, có những đồ không còn cần thiết, ngôi nhà đã bị chồng chất quá nhiều đồ. Ta sẽ có suy nghĩ vứt vợi một vài thứ đi nhưng nghĩ đi nghĩ lại không biết vứt cái gì đi bới thứ nào cũng thấy có ý nghĩa, có kỉ niệm, vứt đi cũng không đành nên cuối cùng quyết định giữ lại. Khi ta quyết định không vứt thứ gì đi cũng là lúc chúng ta chấp nhận hy sinh, sống trong không gian chật chội, nhỏ hẹp, bức bối. Nhưng một ngày nào đó, những thứ ấy bị nước mưa dính vào, bị rách nát thì ta dễ dàng vứt nó đi ngay. Điều đó chính là “thật sự đau đớn thì sẽ tự nhiên buông bỏ”. Cũng như tình yêu, khi đã hết, khi một người quay lưng, vô cảm thì không gì có thể níu lại được. Bạn cũng không thể than trách hay đòi hỏi thứ gọi là đền đáp cho những sự hy sinh của bạn.
Khi đã làm tất cả những gì có thể, thì bạn không còn gì phải ăn năn, hối tiếc. Nỗi đau sẽ được thời gian chữa lành. Không ai đáp trả lại những gì không còn thuộc về mình nhân danh tình yêu, nhân danh sự hy sinh. Những ký ức của quá khứ hãy để thời gian lưu giữ, dù hạnh phúc hay đau khổ, sẽ có lúc ta nhìn lại và nhớ về, để quên đi và tha thứ những gì đáng quên. Tha thứ là vì nó không có nghĩa là làm lại, mà nhìn vào đó để bước tiếp đến tương lai, để không lặp lại những sai lầm. Khi ấy, ta xứng đáng được sống trong thanh thản.
Theo Phụ nữ Thủ đô