Nghe câu khuyên răn sáo rỗng đó, tôi đẩy ngã Chi:”Im đi, đừng ai nói với tôi rằng mọi chuyện sẽ ổn nữa, tôi không tin điều đó, tôi chỉ muốn chết.” Mặc dù bị ngã sõng soài xuống nền nhà nhưng Chi vẫn đứng lên mỉm cười:”Cậu phải tin, hơn nữa còn có tôi giúp đỡ cậu, cậu vẫn còn những người bạn mà, đừng lo. Tôi tin cậu không làm gì sai.”
Tìm một người vợ, không phải tìm người xinh đẹp xuất sắc, cũng không cần tìm người khéo léo, giỏi giang, nữ công gia chánh thứ gì cũng biết. Mà mãi sau này, tôi mới hiểu, một người phụ nữ xứng đáng để làm vợ là người có thể cùng ta trải qua quãng thời gian khó khăn nhất chứ không phải cùng nhau nắm tay khi mọi tứ đều suôn sẻ, hạnh phúc.
25 tuổi, dù còn khá trẻ nhưng tôi lại có tất cả mọi thứ trong tay. Khi ấy tôi là 1 bác sĩ ở bệnh viện hàng đầu thành phố, bố là giám đốc bệnh viện còn mẹ làm ngân hàng.
Với hoàn cảnh và ngoại hình khá điển trai, những cô gái tán tỉnh tôi xếp hàng dài. Trong đó có Chi, cô hàng xóm đã thầm thương trộm nhớ tôi suốt 6 năm trời.
Tuy Chi biểu lộ tình cảm rất rõ ràng, nhưng một cô gái vừa gầy gò ốm yếu, nhà quê lại chỉ làm công nhân như thế, tôi sao có thể thích cô ta. Đương nhiên tôi sẽ tìm tới những cô gái chân dài xinh đẹp, xuất thân tương xứng với gia đình mình.
Cuối cùng tôi chọn Vy, cô nàng hot girl nổi tiếng khi xứng tầm với gia thế của mình. Chúng tôi tổ chức 1 lễ cưới vô cùng hoành tráng, xa hoa.
Cưới Vy về, tôi cho cô ấy ở nhà nội trợ, làm đẹp, mua sắm còn tất tật mọi thứ tôi đều chu cấp. Cuộc sống của chúng tôi vô cùng hạnh phúc nhưng rồi tai họa bất ngờ ập xuống.
1 năm sau, bệnh viện của bố con tôi xảy ra sự cố làm chết người, mà người trực tiếp liên quan lại là tôi. Vì thế bệnh viện bị tẩy chay. Nạn nhân lại là ngươi thân của 1 ông quan lớn, họ kiện tôi nhưng bố đã đứng ra chịu mọi trách nhiệm để tôi được thoát tội. Cuối cùng, nhờ sự lo lót của bố, tôi được tự do nhưng đổi lại ông phải vào tù lãnh án.
Cuộc sống gia đình tôi bắt đầu lao đao từ đó. Mẹ tôi ở ngân hàng cũng mất uy tín và bị buộc nghỉ hưu non, còn tôi đột nhiên rơi vào hoàn cảnh như thế, tôi không biết nương tựa vào đâu và phải làm thế nào.
Ngay sau đó, mẹ con tôi bán căn nhà- tài sản duy nhất còn lại để lấy tiền trả nợ và thăm nuôi bố. Chúng tôi chuyển xuống ở 1 căn nhà cấp 4 tồi tài. Nhưng lúc này, vợ tôi bắt đầu nóng giận, cô không chịu được cuộc sống vất vả đó. Vì thế, cô đã chọn cách rời bỏ tôi .
Tôi rơi vào tình trạng khủng hoảng, cả ngày chỉ uống rượu thay nước, cảm giác cả thế giới đều quay lưng với mình.
Một hôm, tôi đang ngồi thu lu trong góc, bỗng nhiên thấy Chi đứng trước mặt tôi ngạc nhiên cộng thêm xấu hổ:
-Tại sao…cô lại…ở đây??
Chi vỗ vai tôi:
-Tôi biết hết mọi chuyện về gia đình an. Tôi muốn tìm anh để giúp đỡ vì tôi hiểu đây là giai đoạn rất khó khăn với anh. Yên tâm, rồi chuyện gì cũng sẽ qua.
Nghe câu khuyên răn sáo rỗng đó, tôi đẩy ngã Chi:
-Im đi, đừng ai nói với tôi rằng mọi chuyện sẽ ổn nữa, tôi không tin điều đó, tôi chỉ muốn chết.
Mặc dù bị ngã sõng soài xuống nền nhà nhưng Chi vẫn đứng lên mỉm cười:
-Anh phải tin, hơn nữa còn có tôi giúp đỡ anh, đừng lo. Tôi tin cậu không làm gì sai.
Bỗng nhiên có người nói tin mình, tôi ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Chi, không hiểu sao tôi lại cảm thấy có niềm tin ở cô gái này mặc dù trong lòng thầm nghĩ “một cô công nhân thì giúp được gì cơ chứ”.
Từ hôm đó, mỗi ngày Chi đều nấu đồ ăn mang qua cho mẹ con tôi, chuẩn bị đồ cùng mẹ con tôi vào thăm bố. Chi còn nói với tôi:
-Tôi biết cậu và bố cậu bị oan, tôi có quen một luật sư, tôi sẽ nhờ anh ấy tìm hiểu giúp vụ này.
Nghe Chi nói thế, tôi mới bật ngửa, đúng là vì quá rối rắm và hoang mang mà tôi đã không nghĩ cách cứu bố và cứu mình mà lại tự đưa mình xuống dốc.
Ngay sau đó, Chi nhờ luật sư đến gặp tôi, suốt hơn 5 tháng chúng tôi tập trung điều tra, Chi vẫn ở bên chăm sóc tôi và mẹ, mẹ tôi lúc này sau cơn sốc đã yếu đi rất nhiều.
Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm ra chân tướng sự việc. Thì ra, ông quan lớn kia chính là kẻ thù của bố tôi suốt nhiều năm qua, ông ta cố tình đưa 1 người sắp chết vào rồi dàn dựng mọi thứ để hãm hại bố con tôi.
Đến bây giờ, mọi chuyện đã sáng tỏ , nhưng người cả gia đình tôi phải mang ơn nhất đó chính là Chi. Cô gái quê mùa, gầy gò, xấu xí đó lại là người sẵn sàng bên cạnh tôi, động viên tôi và khai sáng tôi khi tôi đang trong đường hầm tăm tối nhất. Có lẽ, đó mới là người vợ mà tôi cần tìm.
Theo Yêu Gia Đình