Thời gian cứ trôi, một khi đã qua đi rồi thì chẳng thể nào quay trở lại. Thời gian đâu có trách nhiệm và nghĩa vụ phải chờ đợi bạn hay bất cứ ai. Đôi khi, bạn biết rõ nhưng lại không tin điều đó, hoặc có chăng lại “cố tình” quên đi điều đó…
Khi còn trẻ, ta thường nghĩ bản thân mình có rất nhiều thời gian.
Ta luôn tư tưởng rằng nếu lần này thất bại, chúng ta sẽ sửa lại vào lần kế tiếp.
Rằng lần này có thể ta không không gặp may, ta sẽ tiếp tục thử thêm vận may một lần nữa.
Rằng còn vô số các “lần” đang chờ đợi ta.
Thực ra nếu những suy nghĩ đó xuất phát từ tính kiên nhẫn, lòng kiên trì vào mục đích mà ta hướng đến thì hoàn toàn “đáng hoan nghênh”. Nhưng nó chỉ đúng khi ta thực sẽ bắt tay thực hiện thay đổi bản thân, thử thách và bắt đầu lại một cách nghiêm túc. Chứ không phải nói xong, nghĩ xong và để đấy. Vì dần dần, việc đó sẽ ăn mòn vào suy nghĩ của bản thân, ta quên đi việc phải thật sự quý trọng những khoảng thời gian ý nghĩa mà ta sở hữu.
Như đã nói, vực dậy sau mỗi thất bại với một tinh thần vững vàng là tốt. Nhưng nó hoàn toàn không đồng nghĩa với việc ta trở nên dễ dãi với chính mình, cho phép mình cuốn trôi đi theo thời gian. Bạn tự an ủi “Tôi sẽ làm lại mọi thứ nếu có thể”. Vâng, bạn luôn có thể nhưng nghĩa lý gì nếu bạn chỉ đắm chìm vào việc suy nghĩ sẽ phải làm gì chứ không bắt tay vào làm gì. Nói thật, bạn sẽ chẳng bao giờ “làm lại” và “có thể” đâu! Nó chỉ khiến ta lầy lội, ngập ngụa trong vũng bùn khó khăn không lối thoát. Và rồi như một lẽ dĩ nhiên, ta bỏ lỡ nhiều cơ hội mà đáng lẽ đã phải thuộc về ta trước đó.
“Đừng bỏ lỡ những thứ mà bạn luôn trông chờ” (Câu gốc tiếng Anh là “Don’t miss what you don’t want to miss). Tôi nhớ đã bắt gặp câu nói này trong một mẩu quảng cáo của nước ngoài. Câu sologan đơn giản xuất hiện ở những giây cuối cùng của đoạn video; súc tích, ngắn gọn nhưng neo đậu mãi trong suy nghĩ của tôi. Thời gian cứ trôi, một khi đã qua đi rồi thì chẳng thể nào quay trở lại. Thời gian đâu có trách nhiệm và nghĩa vụ phải chờ đợi bạn hay bất cứ ai. Đôi khi, bạn biết rõ nhưng lại không tin điều đó, hoặc có chăng lại “cố tình” quên đi điều đó…
Nhớ lại mà xem! Những bước chân chập chững tập đi, những lần ngã xe đạp trầy trụa hai bên đầu gối, những trận “phá làng phá xóm” đầy ắp tiếng cười cùng “hội anh em”, hay những lần được nằm trong vòng tay bố và nghe tiếng an ủi ồm ồm đầy ngượng ngịu nhưng ấm áp của bố “Rồi con sẽ làm được thôi” ; liệu tất cả những khoảnh khắc ấy có thể trở lại được không ? Nếu chăng là có, thì người ta đã không cảm thấy mắt cay xè khi bất chợt một ngày nhìn thấy những tấm ảnh xưa cũ nơi góc nhà…
Một ánh mắt, một nụ cười, một cái nắm tay, một nụ hôn vụng về lúc mới biết yêu liệu có thể được “tua” bằng một phím nhỏ trên chiếc điều khiển tivi ? Bởi vì là không, nên người ta vẫn thường thấy bồi hồi mỗi khi nhớ lại mối tình đầu của mình…
Liệu những bữa cơm sum họp gia đình, những nụ cười trên môi thắt chặt, hay những bữa tiệc sinh nhật với nến, hoa, và âm nhạc có thể “mặc đinh” xảy ra từng ngày, từng tháng, hay từng năm? Bởi vì nếu điều đó là có, thì những giọt nước mắt muộn màng khi nhìn vào di ảnh người thân quen đã không tồn tại…
Nói nhiều như vậy để thấy, dòng đời vội vã, nhiều khi nghiệt ngã và thời gian thì “vô tình” lắm. Đừng để thời gian trôi qua đi mà chẳng đọng lại được gì. Liệu bạn muốn khi về già được mỉm cười mỗi khi nhớ lại thời xưa hay cay đắng trong hối tiếc ? Thực ra vấn đề không phải là quá khứ hay tương lai, mà là “có” hay “không”. Hãy nghĩ đơn giản, bạn muốn có những gì mình muốn hay là không bao giờ sở hữu?
Học cách quý trọng những gì mình đang có và cố gắng nắm bắt những giá trị của thời gian, thì ít nhất dù bạn không thành công nhưng bạn cũng sẽ không phải nuối tiếc bất cứ điều gì – mà cá nhân tôi nghĩ cảm giác hối tiếc còn tệ hơn cả thất bại.
Trong cuộc sống, có những cơ hội không bao giờ đến lần thứ hai…
Thời gian hữu hạn, vô vàn nỗi lo, nhưng đừng vì thế mà bỏ ngỏ…
Bạn nhé!