Lệ tốt nghiệp trung học đã 10 năm, cô thường hay nghĩ về những năm tháng thanh xuân khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Tất cả bạn bè đều bình đẳng như nhau, chơi với nhau mà không vụ lợi và toan tính, ai cũng cố gắng học tập để có một tương lai tốt đẹp. Một hôm, đột nhiên Lệ nhận được một cuộc điện thoại từ bạn cũ rủ đi họp lớp, chợt nghĩ đã rất lâu rồi cô bỏ lỡ cơ hội ôn lại chuyện cũ với mọi người nên quyết định nhận lời tham dự.
Đến buổi họp lớp Lệ ăn mặc rất giản dị, cô bước vào trong căn phòng. Vẫn những người bạn cũ nhưng dường như có chút gì đó xa lạ. Các bạn học nữ biến thành những quý bà với lớp trang điểm sang trọng chứ không còn nét ngây thơ trong trắng trong tà áo dài, các bạn học nam thì ăn mặc lịch sự quần tây áo sơ mi. Dường như ai cũng đã khác, không còn quen thuộc như xưa.
Chủ đề của những cuộc nói chuyện cũng không còn như trước, các bạn nói từ chuyện mua nhà mua xe đến thời thế kinh tế thị trường. Các bạn nữ thì nói chuyện từ quần áo túi xách cho đến các loại nước hoa nổi tiếng.
Lệ không cách nào gia nhập được với cuộc nói chuyện của những người bạn cũ, cô như lạc lõng giữa căn phòng rộng lớn. Những bạn học của cô nhìn thấy cô ăn mặc giản dị cũng cho rằng cô không đủ hiểu biết về những thứ xa xỉ, nhà cao, cửa rộng nên cũng chẳng quan tâm đến cô.
Đột nhiên điện thoại Lệ đổ chuông, các bạn học nhìn thấy cô lấy ra một chiếc điện thoại cục gạch khoảng vài trăm nghìn liền nhìn nhau chế nhạo.
Những tiếng bàn tán bắt đầu nổ lên, “Thời đại nào rồi còn dùng điện thoại cục gạch?”, “Mình nghe nói nhà Lệ trước đây cũng có điều kiện lắm mà, sao giờ lại thảm thế này”. Cũng có người không nói gì mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm. Lệ nghe thấy những lời này cảm thấy rất nực cười, mãi chìm đắm trong cảm xúc của mình mà quên mất nghe điện thoại, có bạn bên cạnh còn nhắc nhở cô nghe điện thoại, không nó reo quá lâu rồi. Lúc này Lệ mới sực tỉnh và vội vàng ấn rảnh tay.
Lúc này điện thoại đột nhiên truyền đến một tin nhắn thoại, “Thưa chủ tịch, đề án 30 tỷ đã được truyền đến hộp thư của chủ tịch, cô xem chưa ạ?”.
Lệ liền trả lời: “Lát nữa tôi xem rồi trả lời cậu sau”.
Cả căn phòng đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường, ai cũng đang ngỡ ngàng trước những gì mình vừa mới nghe được. Sau đó họ đột nhiên đứng dậy đi về phía Lệ và bắt đầu niềm nở bắt chuyện, có lẽ họ đang muốn tạo mối quan hệ với Lệ nhưng cô chỉ cười mà không đáp lại. Cô nghĩ những bạn học ngày xưa sớm đã giống như những người bình thường khác trong xã hội, không có gì đặc biệt.
Thực ra Lệ vốn là chủ của một công ty đang ăn nên làm ra, cô vốn giản dị và không thích những thứ xa hoa nên cũng không chăm chút nhiều cho quần áo và giày dép. Cô cũng không thích những chiếc điện thoại thông minh vì cho rằng chúng rất phiền phức nên quyết định chỉ dùng điện thoại để nghe gọi.
Nhưng như vậy cũng tốt, như thế cô mới biết được lòng của những người bạn cũ và không còn hối hận khi bỏ lỡ những buổi họp lớp.
Trong cuộc sống chúng ta không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, qua địa vị, danh vọng hay tiền tài. Những thứ này rất dễ che mắt con người, tạo thành một loại quan niệm sai lầm khi nhìn nhận người khác. Muốn đánh giá một người chúng ta chỉ có thể xem những giá trị bên trong tâm hồn họ, cách họ hành xử khi đối mặt với những mâu thuẫn, khó khăn trong cuộc sống, cách họ đối xử với người thân và bạn bè, nhìn nhận nhân phẩm của họ. Một người tốt không nhất định có nhiều tiền và danh vọng, nhưng họ nhất định sẽ là người dang đôi tay giúp đỡ khi bạn gặp khó khăn, bởi vậy sống chân thành, thiện lương và bớt toan tính, mới giúp ta có được những người bạn thực sự.
Theo ĐKN