Mọi đau đớn đều đáng giá, ngọc không mài giũa cũng chỉ là đá vô giá trị mà thôi. Đến lúc chúng ta phải chấp nhận đau đớn để trưởng thành, không phải chỉ là chấp nhận một người nào đó không còn bên chúng ta nữa mà là phải chấp nhận rằng cuộc đời này không ai nợ ai bất cứ điều gì.
Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ đủ trưởng thành để hiểu ra là mặt trời của ngày hôm qua không thể hong khô chiếc áo của ngày hôm nay, có những nơi từng là sông là hồ nhưng giờ chỉ còn là hoang mạc cằn cỗi.
Đến lúc chúng ta bắt buộc phải đủ trưởng thành sau khi tuyệt vọng đến cùng cực để học cách ngưng hi vọng. Chúng ta phải thôi hi vọng hạt mầm chết sẽ mọc lên cây, thôi hi vọng vào tình yêu của một người đã tuyệt tình, thôi hi vọng những cánh hoa tàn lụi sẽ lại khoe sắc hương trở lại.
Rồi chúng ta cũng đến lúc phải hiểu ra, rằng không phải chúng ta đã kiên trì mà là chúng ta đã quá cố chấp! Chúng ta chỉ có thể cố gắng để giữ gìn tình yêu chứ không thể cố gắng để tạo ra tình yêu. Tất cả mọi thứ tiểu xảo trong tình yêu đều chẳng đem lại chút ích lợi gì cho một mối quan hệ lâu dài.
Chúng ta cứ cho rằng vì một người thứ ba nào đó dùng tiểu xảo nên chúng ta mới đánh mất đi tình yêu, nhưng thực tế, nếu không được nâng niu thì cái gì mong manh mà chẳng dễ vỡ. Không dưng gì mà vì một người thứ ba dùng tiểu xảo, người ta lại thay lòng đổi dạ dễ như trở bàn tay.
[Rồi đến một lúc nào đó chúng ta cũng nhận ra rằng, oán trách chỉ làm cho duy nhất một người phải đau đớn, đó chính là bản thân chúng ta.
Rồi đến một lúc nào đó chúng ta cũng nhận ra rằng, oán trách chỉ làm cho duy nhất một người phải đau đớn, đó chính là bản thân chúng ta.
Cuộc sống như một chiếc xe mất phanh lao xuống dốc, mọi thứ cứ vùn vụt trôi qua nối tiếp nhau, hết thứ này đến thứ kia mà không bao giờ quay đầu lại được. Chúng ta có thể ấn tượng với cảnh sắc này, trầm trồ trước cảnh tượng kia thì trước những thứ hối hả ùa đến trước mắt, cũng đến lúc chúng ta dần phải quên đi những gì đã qua, dù lòng có cố gợi nhớ! Bởi cuộc sống quá chật hẹp nên nó đâu thể nào giữ mãi những ngày đã qua!
Rồi đến lúc chúng ta phải đủ trưởng thành để nhận ra rằng tất cả những oán trách hay sân hận của chúng ta chỉ có thể làm cho duy nhất một người đau đớn là chính bản thân chúng ta! Chỉ một mình chúng ta tổn thương mà thôi. Tha thứ, không phải bởi vì người phụ bạc chúng ta không có lỗi mà bởi vì bản thân chúng ta không đáng để phải ôm gánh nặng của sân hận trong lòng nữa, bởi vì chúng ta xứng đáng với những thứ vui vẻ hơn.
Những thề hứa người nói khi nông nổi bốc đồng đấy cũng như hương thơm một đóa hoa nở rộ, nó không phải sự phỉnh lừa, đùa cợt, chỉ là nó không đủ bền lâu để kéo dài mãi mãi. Hoa rồi cũng đến lúc tàn, mọi cuốn sách đều phải có hồi kết, kết thúc phim thì khán giả đều phải đứng lên quay lưng mà đi. Tình yêu, suy cho cùng cũng chỉ là một thứ không cầm nắm được, không nhìn thấy được, không nghe thấy được, thì làm sao chúng ta buộc chặt nó để mà gìn giữ?
Rồi chúng ta bắt buộc phải hiểu rằng chúng ta yêu một người nào đó không phải vì bản thân họ mà vì chính bản thân chúng ta. Là bởi vì bản thân chúng ta được vui vẻ, bình yên khi bên họ, là bởi vì chúng ta ảo tưởng về những hạnh phúc mà chúng ta sẽ nhận được từ họ, hoàn toàn không có chút nào là vì họ cả.
Chúng ta có thể dối trá bản thân mình rằng chúng ta yêu người đó không toan tính, có thể làm điều này điều kia vì người đó, chỉ cần người đó hạnh phúc. Thế nhưng nếu lỡ như họ lựa chọn hạnh phúc bên một người khác không phải chúng ta trong khi chúng ta đang vò võ cô đơn một mình thì chúng ta có vui lòng không?
Mọi đau đớn đều đáng giá, ngọc không mài giũa cũng chỉ là đá vô giá trị mà thôi. Đến lúc chúng ta phải chấp nhận đau đớn để trưởng thành, không phải chỉ là chấp nhận một người nào đó không còn bên chúng ta nữa mà là phải chấp nhận rằng cuộc đời này không ai nợ ai bất cứ điều gì để cho lòng được thanh thản.
Chúng ta phải học cách tắt điện thoại khi đêm đã khuya để tự dỗ mình vào giấc ngủ bình yên bởi dù chúng ta có thức khuya đến mấy thì tin nhắn chúng ta đang mong đợi từ một người vẫn sẽ không đến. Chúng ta phải học cách thưởng thức một tách cà phê ngon khi người hẹn với chúng ta không tới, phải học cách tự mua lấy món quà mà một người hứa tặng đã lâu vẫn chưa thấy đâu. Chúng ta phải học cách tự lèo lái cuộc sống này, tự làm chủ cảm xúc của chính mình, tự học cách biết làm mình vui.
Buông bỏ, không phải bởi chúng ta không còn yêu thương nữa, cũng không phải chúng ta đã lãng quên hay không còn trân trọng. Chúng ta học cách buông bỏ bởi vì chúng ta xứng đáng với những điều hạnh phúc hơn.
Theo yeugiadinh