Đi làm rồi tôi mới có người yêu. Bạn bè đứa nào cũng gọi tôi là cái thằng nhát gái nên khi thấy tôi tán được em chúng nó đã khao tôi một chầu bét nhè. Mừng cho cái thằng bạn thoát kiếp F.A.
Yêu nhau đã được gần một năm nhưng hai đứa cũng mới chỉ dừng ở nắm tay, ôm, hôn vài lần hôn chứ chưa vượt rào lần nào. Có lẽ tôi nhát quá, mà đúng hơn là tôi sợ. Vì em đang học năm cuối, nhỡ xảy ra việc gì thì gánh hậu quả sao được.
Nói là nhát gái thế thôi, chứ thằng đàn ông đích thực nào khi ở bên bạn gái lại không nổi hứng. Nhiều lần ngồi cạnh nhau, tôi cũng bức xúc, khó chịu lắm nhưng mà vẫn cố kìm nén lòng mình.
Một buổi chiều như bao buổi chiều khác tôi đến phòng trọ của em. Vừa bước vào cửa nhà thì trời đổ sập cơn mưa. Bụng bảo dạ: “Số mình may thật, mưa giữa đường thì nhục. Đúng là ăn ở tốt nên trời thương đây mà”. Mưa lạnh hai đứa co ro trên giường, cả xóm trọ chẳng có ai. Một lúc tôi ôm em vào lòng, trong người lại khó ở, tôi vẫn cố kìm nén. Nhưng khi vô tình cái tay trời đánh của tôi lại chạm vào ngực em thì… chẳng thể kìm nổi nữa rồi.
– Đừng anh.
– Thôi liều đi em, chứ cứ thế này anh không chịu nổi nữa.
– Thế anh có đợi em ra trường rồi cưới không?
– Chắc chắn là thế rồi.
Tôi trả lời cho xong chứ có thời gian đâu mà suy nghĩ vì đang muốn lắm rồi. Lần đầu tiên làm chuyện của thằng đàn ông, tôi không khỏi tò mò, nhìn cái gì cũng lạ. Có lẽ em cũng thế.
Lúc đang bị cuốn hút thì chợt em ngồi bật dậy hỏi với giọng đầy lo lắng: “Thế anh có mang bao không?”. Lúc này thì tôi mới ngẩn tò tè. 25 tuổi rồi mà ngu quá thể, gái gú chẳng biết gì, yêu em cả nửa năm có khi nào nghĩ tới việc thế này đâu mà chuẩn bị trước.
Tôi gãi đầu gãi tai:
– Không em à. Mưa gió thế này thì kiếm đâu được nhỉ.
– Vậy thôi đi anh, em sợ có bầu lắm.
Lần này thực sự là tôi muốn, rất muốn nên cố vắt óc nghĩ cách để có thể làm “chuyện ấy” với em. Nếu dừng lại giữa chừng thế này chắc tôi không có đủ dũng khí cho lần sau nữa. Sau 2 phút vắt toàn bộ trí thông minh trong não tôi thủ thỉ vào tai em:
– Đừng lo, cho ra ngoài không sợ có bầu đâu em à.
– Thật không anh?
– Thật mà, bọn bạn anh nó bảo thế mà. Chúng nó thì còn thiếu gì kinh nghiệm nữa chứ đâu có gà mờ như anh.
– Anh đừng có lừa em đấy.
– Anh mà lừa em, anh chết.
Vậy là em ngoan ngoãn đồng ý thuận theo tôi. “Không ngờ, đúng lúc nước sôi lửa bỏng mình lại sáng suốt đột xuất thế này. Giờ thì chắc chắn không thằng nào dám bảo mình là nhát gái nữa”. Tôi vừa “vui vẻ” cùng em vừa tự tán dương mình. Lần đầu tiên của tôi không đến nỗi tệ lắm.
Sau buổi chiều hôm ấy, em có thái độ hơi khác, hình như là em giận tôi. Nhưng mà tôi cũng không để ý lắm, con gái giận dỗi là bình thường. Nhất là lại vừa trao cái ấy cho bạn trai, cô nào chả giận hờn trách móc.
Năm hôm sau, em gọi điện cho tôi, giọng thảng thốt:
– Anh ơi, chết rồi…
– Làm sao, chết cái gì em?
– Em vừa đọc được bài báo, người ta bảo cho ra ngoài cũng có thể có thai. Giờ phải làm sao đây.
– Liệu có tin bài báo đấy được không. Giờ nhiều báo lá cải lắm.
– Bác sĩ tư vấn hẳn hoi cơ mà.
– Nhưng mà bạn anh nó nói thế mà, nó với người yêu như thế nhiều lần rồi.
– Em không biết đâu. Nếu có bầu em, em chết luôn đấy.
– Ấy, em đừng có nghĩ dại mà. Cứ bình tĩnh đợi xem đã.
Vậy là cả tháng ấy hai đứa sống trong thấp thỏm lo âu chờ đợi. Tôi cứ đếm lịch từng ngày, từng ngày mong cho cái ngày “đèn đỏ” của em đến nhanh nhanh.
Đúng hôm ấy tôi gọi cho em.
– Thấy gì chưa em?
– Vẫn chưa. Mà tự dưng hai hôm nay em lại thèm ăn chua. Chết em rồi.
Vừa nói em vừa nức nở khóc. Tôi cố gắng an ủi em nhưng trong lòng cũng rối bời, chưa biết phải xử lý thế nào đây. Nghe nói bố em khó tính lắm, nếu bố em mà biết chuyện chắc hai đứa sống dở chết dở.
Mấy hôm sau tôi mất ăn mất ngủ nhưng cũng không dám đem chuyện hỏi bọn bạn vì tôi sợ có việc gì chúng không giữ được bí mật cho mình. Mệt mỏi tôi gọi cho em.
– Vẫn chưa có hả em.
– Vâng, em vừa ăn hết cả cân khế chua đây này.
– Hả, dính thật rồi.
– Có lẽ vậy. Chắc biết việc này bố giết em mất.
– Em nói gì lạ vậy. Có bầu thì cưới chứ sao.
– Anh tưởng nói cưới là bố em cho cưới à. Thà không có con thì thôi chứ ông không bao giờ chấp nhận mất mặt với cả họ đâu.
– Vậy em mua mua que thử về đi xem kết quả thế nào rồi anh liệu đường tính.
– Vâng, để em đi mua.
Tuy bảo người yêu đi mua nhưng mà tôi chẳng còn tí chút hi vọng gì nữa rồi. Chậm kinh 5 hôm, lại ăn khế chua như điên thế kia chắc chắn là nghén rồi. Thật là bao năm giữ gìn sao hôm ấy tôi lại ngu thế chứ, giờ thì hối hận không kịp. Cưới không được, bỏ không xong, giờ tôi phải làm sao?
– Sao rồi em.
– 2 vạch rồi.
– Thế là toi.
Tôi ở đầu máy bên kia chết đứng như Từ Hải còn em bên này cười vang phòng.
– Vui lắm sao mà cười hả em?
– Chắc là anh sợ đến… cả ra quần rồi ấy nhỉ. Xem ra cũng non gan lắm. May cho anh là em còn tỉnh táo đấy. Chiều hôm ấy anh về em mua thuốc uống tránh thai khẩn cấp uống rồi.
– Thế sao vẫn chưa thấy “đèn đỏ”?
– Tháng này chậm là do phản ứng phụ sau khi uống thuốc thôi. Vừa mới thấy nó xuất hiện trở lại rồi.
Ơn trời, tôi mừng rơi nước mắt. Lần đầu tiên làm “chuyện ấy” với người yêu mà tôi được phen hú vía. Xem ra cô bạn gái của tôi cũng “không phải dạng vừa đâu”. Từ lần đó trở đi, chưa khi nào đi với em mà tôi quên mang đồ “bảo hộ” đi theo.
Chuyện của tôi vậy mà đã xảy ra cách đây 5 năm rồi. Mới đó mà nhanh quá. Em bây giờ đã làm vợ và làm mẹ của một cậu nhóc 2 tuổi. Mỗi lần hai vợ chồng tình cảm, tôi nhắc lại chuyện ấy, em cứ gọi là cười không ngừng nổi vì đã khiến tôi một phen thất thần.