“Mẹ phi thường, mẹ là người tuyệt vời nhất”…Tất cả những lời nhận xét ấy lại được người ta nhắc tới 1 lần nữa sau khi theo dõi câu chuyện của người phụ nữ dưới đây.
Những hình ảnh chân thực tới mức khiến người ta phải rùng mình cùng những dòng tâm sự của một người phụ nữ tên NT. đang trở thành câu chuyện đáng chú ý nhất trên mạng xã hội Việt ngày hôm nay.
Như bao nhiêu người phụ nữ khác, khi biết mình mang thai, chị NT. đã không giấu nổi niềm vui và hạnh phúc của mình. Quần áo thời trang điệu đà, giày cao gót, đồ trang điểm ư? Chị cho “xếp xó” hết, chị chỉ chọn cho mình các loại giày bệt, các loại váy rộng.
Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày chị NT. sống trong sự hạnh phúc, trong sự chờ đợi, mong ngóng được nhìn thấy con khỏe mạnh chào đời.
Mọi thứ cứ tiếp diễn như thế cho tới hết tuần thai thứ 34, bước sang tuần 35, chị NT. bỗng bước vào cơn ác mộng mà chính bản thân chị không lường tới.
Chị được chuẩn đoán là bị dị ứng thai kỳ, bụng nổi nhiều nốt đỏ li ti và ngứa vô cùng. Vì sợ ảnh hưởng tới con, chị quyết định không bôi bất cứ 1 loại thuốc nào và cũng cố không đưa tay lên bụng gãi, hay thậm chí là xoa bụng vì sợ co bóp cổ tử cung đẩy thai ra ngoài sớm.
Và cứ từng ngày trôi qua, bụng ngứa râm ran, nổi nốt rồi đau đớn mỗi khi con đạp – vì da lúc đó đã quá mỏng, chị NT. chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Rồi nhiều lúc những tưởng không thể tiếp tục duy trì, chị đã nghĩ “hay lôi thằng nhóc ra sớm”, nhưng suy nghĩ ấy chẳng tồn tại quá 1 giây.
Chỉ cần con đủ tháng, con mạnh khỏe chào đời thì mẹ có thể vượt qua mọi thứ, vẫn tiếp tục gắng gượng duy trì.
Sau tất cả, cuối cùng chị NT. đã sinh em bé khỏe mạnh và đáng yêu. Ngoại hình giờ chẳng còn đẹp như xưa, nhưng chị không thấy mình xấu đi, chị tự hào với chính bản thân mình.
Câu chuyện của chị khiến nhiều người phải bật khóc vì thương, vì khâm phục người mẹ ấy. Một người mẹ tuyệt vời!
Dưới đây là nội dung đoạn chia sẻ trên trang cá nhân của chị NT.
“Mang thai và sinh con, vẫn được coi là trọng trách thiêng liêng của người phụ nữ. Đây là câu chuyện trước khi sinh của mình và được bắt đầu bởi một ngày đẹp trời mình nhìn thấy 2 vạch.
– 2 vạch wifi á??? Mạng méo gì mà chán thế.
– no, no 2 vạch quickstick nhé!
Và vâng bắt đầu từ ngày hôm đó “…không quần jean giầy cao gót, em chọn riêng mình em áo dài…duyên dáng“. Túm váy lại là: không váy body, không dép cao gót, không phấn son.
Chọn ngay 1 đôi giầy bệt, và các thể loại váy chữ A. Tất cả đều hoàn hảo và hạnh phúc khi mình bước qua 34w (34 tuần) mang thai mạnh khoẻ và …xinh xắn (mình nghĩ thế).
Nhưng cơn ác mộng bắt đầu xuất hiện vào tuần thứ 35…
Mình bắt đầu thấy bụng mình ngứa ngứa, trong đầu thì tậc lưỡi “chắc là đến lúc rạn rồi, bầu bì rạn là chuyện bình thường”.
Ngày hôm sau cảm giác ngứa hơn, thật sự là cái bụng quá to nên mình cứ phải dùng điện thoại để chụp. Rồi Zoom đi zoom lại thì không phải là rạn mà là 1 vài nốt đỏ li ti.
Vì sợ ảnh hưởng đến em bé nên mình không bôi gì cả…và rồi càng ngày tình trạng của mình càng trở nên tồi tệ hơn.
Đi khám bác sỹ nói là bị dị ứng thai kì, nói là nó sẽ tự hết nhưng vẫn cho thuốc, mình đọc thấy hướng dẫn sử dụng là không dùng cho phụ nữ mang thai ….nên quyết định không Dùng.
Móng tay thì phải cắt hết chỉ dám vuốt vuốt nhẹ nhàng (vì bác sỹ bảo không được xoa bụng vì dễ làm co bóp cổ tử cung đẩy thai ra ngoài).
Nhưng thật sự là đôi khi cảm giác không thể chịu đựng nổi nữa, cảm giác ngứa, nóng rát …mình chỉ muốn cào thật mạnh cái bụng của mình ra thôi, tối không thể ngủ được.
Mỗi ngày đi làm vẫn cố quên đi mà không được, tay cứ vô thức đưa lên bụng để gãi để xoa.
Đôi khi còn nghĩ quẩn, 36w rồi mình không thể chịu được nữa. Phải lôi cái thằng nhóc này ra mới được, nhưng chỉ là 1s không kiểm soát được suy nghĩ thôi, chứ không đời nào mình làm thế.
Dù thế nào cũng mong con sinh ra đủ ngày đủ tháng để thật khoẻ mạnh (nói đủ ngày đủ tháng cơ mà đủ tháng là cũng ổn rồi, nhưng anh Bờm phải đủ cả ngày mới chịu tòi ra).
Đc 36w hơn mình không thể chịu được nữa…đành nghỉ làm sớm trước 1 tháng so với ngày dự kiến sinh vì nghĩ với cái bụng này chắc là sẽ không trụ được lâu.
Ngày cuối cùng đi làm cũng là cái ngày mà bụng mình bị nặng nhất, các vết thương khô lại và nóng rát, tay mình ấm chạm vào mà có cảm giác như muốn bỏng, bạn Bờm đạp phát nào là đau điếng phát đấy (vì da lúc đấy quá yếu rồi) rồi có những vết mới thì mưng mủ lên.
Thật sự lúc đấy thấy tuyệt vọng lắm lắm, vì không biết mình còn chịu đựng được nữa không…nhìn chồng mà nước mắt cứ chảy dài.
Bạn chồng cũng an ủi “mẹ Bờm cố gắng lên, cố gắng 1 thời gian nữa Bờm sắp ra rùi. Rồi lại dặn dò em Bờm đạp mẹ nhẹ thui và phải thật mạnh khoẻ vì sự cố gắng của mẹ”.
Chia sẻ quãng thời gian mà mình tưởng chừng như muốn điên, nhưng mà nghĩ đến bạn Bờm nên cố gắng. Giờ nghĩ lại thấy mình DŨNG CẢM đấy chứ.
TỰ HÀO khi sinh ra được 1 bạn Bờm khỏe mạnh và đáng iu. Những ai chuẩn bị làm mẹ thì cũng đừng có sợ khi nhìn thấy ảnh của mình, khó khăn nào rồi cũng vượt qua, quan trọng nhất là trong Tương Lai bạn sẽ được đón nhận 1 thiên thần….
p/s: Mọi người có thể nghĩ trong đầu “eo ôi! bụng khiếp thế” “ôi, kinh thế” “dã man quá” đại loại những từ như vậy thì xin đừng nói. Đừng làm mình buồn.”