Phật nói năm trăm lần ngoái đầu,đổi lấy một lần lướt qua nhau…năm trăm lần kiếp trước đổi lấy một lần lướt qua nhau kiếp này…
Trong cuộc đời quá dài và cũng quá đỗi ngắn này, có những cuộc gặp gỡ trở thành định mệnh, sau đó cũng là đi qua nhau, nhưng lại khiến cho con người ta nhớ về cả một đời. Đến sau cùng để lại cho tôi một nỗi buồn mang tên “tuổi trẻ”, thì cũng là duyên gặp nhau của đời này. Bởi vì dấu ấn để lại, là suốt cả một đời…
Có những người yêu nhau rất nhiều năm, và rồi kết cục vẫn là xa cách. Họ nói người kia đã thay đổi, họ nói không hợp nhau, họ nói rất nhiều, rất nhiều lý do…nhưng chẳng phải lý do lớn nhất chính là tình cảm của họ đã thay đổi hay sao? Năm tháng qua đi có thể thay đổi rất nhiều thứ về một người, nhưng thực ra thẳm sâu bên trong, chúng ta vẫn là ta của năm ấy…chỉ là tình cảm đã không còn như lúc đầu. Vì thế nên chia xa…
Cái gọi là có duyên vô phân, cũng chỉ là gặp được một người, yêu hết lòng hết dạ, để rồi sau đó rời xa nhau. Như tôi gặp được người, biết rõ kết cục của mình nhưng vẫn lựa chọn ở bên người, để rồi khi tình yêu qua đi, dư âm để lại khiến cho trái tim đau đớn biết chừng nào. Vì sao? Vì sao biết rõ kết cục là đường chia hai lối con người ta vẫn lựa chọn ở bên nhau?
Thực ra trong lòng tôi vẫn luôn thầm hi vọng bằng tình cảm của mình rồi thời gian sẽ khiến cho người cảm động. Cũng có lẽ là thầm hi vọng một ngày nào đó người quay đầu, sẽ nhận ra tôi vẫn luôn ở đó chờ đợi. Nhưng đôi lúc hi vọng luôn đi kèm với vô vọng, khiến cho lòng con người ta thổn thức nhưng vẫn không kìm được mà mơ mộng xa vời.
Cũng bởi vì gặp được người, tôi biết đời này mình cũng chỉ có thể yêu một người nhiều đến thế. Không phải là sự rung động đầu đời, cũng không phải người khiến cho mình cảm động, cũng không phải là người đã yêu mình rất nhiều năm tháng…mà là gặp được người ở vào thời điểm đó, sự dũng cảm của tuổi trẻ, bao dung, điên rồ, thương, tình yêu chân thật nhất, tôi đều đã dành cho người hết.
Người đầu tiên khiến cho trái tim mình thật sự nhận thức tan vỡ, đó là tình yêu khiến cho con người ta nhớ một đời.. Bởi vì như con người ta thường nói, dù là tình cảm trước đó, hay là tình cảm sau này, cho dù chúng ta có gặp được ai đi chăng nữa, thì cũng sẽ nhớ mãi về tình yêu sâu nặng nhất. Sẽ không khỏi so sánh, sẽ không khỏi hoài niệm. Bởi vì mảnh vỡ trái tim ấy, chúng ta đã mất đi không bao giờ tìm lại được. Cũng như tuổi trẻ, cũng như năm tháng…
Thế nên gặp được rồi, yêu rồi, xa rồi, tôi cũng không hối hận…
Bởi vì tôi biết ở thời điểm ấy, nơi ấy, người đó, khi chúng ta nhìn nhau…cho dù có quay lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì tôi nhất định cũng sẽ yêu người….
XEM THÊM: Mỗi người xuất hiện trong cuộc đời bạn đều do cái DUYÊN và NỢ
Đức Phật thường nói rằng nếu không nợ nhau thì làm sao gặp gỡ. Duyên vợ chồng con cái hay bạn bè đều là một cái DUYÊN
Người yêu quý bạn mang đến cho bạn sự ấm áp và lòng can đảm – dũng khí.
Người bạn yêu quý sẽ khiến bạn học được thế nào là yêu thương và nâng niu gìn giữ.
Người bạn không ưa lại dạy bạn có lòng khoan dung và biết cách tôn trọng.
Kẻ không ưa bạn sẽ giúp bạn trưởng thành, khiến bạn tự dè dặt, tự mình xem xét lại chính mình.
Không ai là vô duyên vô cớ xuất hiện trong cuộc đời của bạn cả, sự xuất hiện của mỗi người đều có nguyên do, đều đáng được cảm kích.
Mọi thứ bắt đầu từ duyên phận, kết thúc cũng lại do duyên phận. Khó có ai trong đời chưa một lần thốt lên cái câu quen thuộc: “Thôi thì cái duyên cái số”, hay “Duyên phận đã định rồi”.
Có phải thực sự duyên phận đã được trời định rồi hay không, hay tất cả là do con người tự tạo? Khi đầy yêu thương, người ta thường nói “có duyên” để tìm cơ hội gần gũi. Lúc đã cạn tình cảm, người ta lại nói “hết duyên” để lấy cớ dứt tình. Thực ra gặp gỡ được nhau thì đúng là thiên duyên, còn vui hay buồn, hợp hay tan, gần hay xa, đi hay ở, nắm hay buông, nâng lên hay đặt xuống, đón nhận hay chối bỏ, phải chăng đều là do trần định, đều nằm trong chính nhân thế lòng người.
“Có thể người vợ ở kiếp này là người bạn chôn kiếp trước, tới trả nợ cho bạn. Đứa con trai ở kiếp này, là chủ nợ của bạn ở kiếp trước, để đòi món nợ chưa trả. Đứa con gái ở kiếp này, là người tình ở kiếp trước, tới vì tình cảm chưa dứt. Người tình kiếp này, là vợ chồng của kiếp trước tới nối tiếp phần duyên phận chưa dứt. Hồng nhan tri kỷ của kiếp này là anh em của kiếp trước tới chia sẻ những tâm sự chưa nói hết. Người giàu có kiếp này là người giàu lòng thiện kiếp trước, tới nhận phần công đức đã phát ra từ kiếp trước….. Đây không phải là mê tín mà là nhân quả luân hồi, là số kiếp. Phật thường nói rằng nếu không nợ nhau thì làm sao gặp gỡ”.
Sống ở trên đời có duyên đi với nhau 1 đoạn đường đã là quý lắm rồi!
Mười năm, hai mươi năm hay một trăm năm của một đời người, cũng chỉ là một đoạn đường. Chúng ta chỉ có thể có duyên cùng đi với nhau chỉ một đoạn nào đó thôi, đừng nhầm lẫn cố chấp, sở hữu. Khoảnh khắc hiếm hoi nào còn duyên, có được, chúng ta nên quan tâm, cho ra hơn là nghĩ người khác phải tuân thủ theo kiểu của mình. Như thế, sẽ không bị nhận hiểu sai lầm, biết tôn trọng và giúp đỡ người khác, đưa đến một cuộc sống tích cực, vui tươi, không làm khổ mình và người.
Tất cả chúng ta có mặt với nhau ở đây không phải tự nhiên mà do có nhân duyên với nhau nhiều đời nên nay mới gặp. Có người mình chưa bao giờ biết, nhưng vừa gặp thì thấy thân thiện, quen quen, như đã gặp ở đâu rồi. Có người vừa mới gặp là đã thấy ghét. Đó là dấu hiệu cho thấy mình đã có duyên với nhau từ nhiều kiếp trước, bây giờ mới gặp lại đây.
Người mình từng mang ơn thì vừa trông thấy liền cảm mến. Người đã tạo oán thì trông thấy liền bực mình. Con người chúng ta do tạo các nhân duyên thiện ác lẫn lộn nên sanh ra ở cõi ta bà phải kham nhẫn này. Từ duyên mà lại, cũng từ duyên mà tan. Đủ duyên thì còn, hết duyên thì hết. Khi nhân duyên còn thì có phá phách cỡ nào cũng không hỏng được, khi duyên hết rồi thì có níu kéo kiểu nào cũng bị rã tan.
Theo tinviet