Trên phố, một đám đông đang vây quanh một chiếc xe con đắt tiền, đứng cạnh là một người đàn ông dáng vẻ bệ vê, trong xe là một người phụ nữ quý phái, đeo kính đen.
Người đàn ông khá lớn tuổi, mặc âu phục hàng hiệu, đi đôi giày bóng lộn, khá lúng túng, tỏ vẻ lo lắng, hết nhìn chiếc xe lại nhìn đám đông như mong chờ sự trợ giúp từ ai đó. Nhưng chờ mãi không thấy bất cứ ai phản ứng, ông ta lên tiếng: “Trong số các vị, có ai có thể giúp tôi vặn lại con ốc dưới gầm xe một chút được không?”
Nguyên nhân là do bình chứa xăng của chiếc xe có vấn đề, trên đường đi, xăng đã bị rỉ ra ngoài, vương ra cả thành ô tô. Từ đây đến trạm bán xăng cũng gần trăm cây số, người đàn ông thì lại đang có việc gấp nên trông dáng vẻ ông ta như kiến ngồi trên lửa vậy. Thấy không ai có phản ứng gì, người phụ nữ ngồi trong xe đang thoa son môi, dừng lại ngó ra và nói: “Anh cứ rút tiền ra, ai thấy tiền mà chẳng thích”.
Nghe vậy, người đàn ông ngay lập tức móc ví ra, rút tờ giấy bạc 500 nghìn giơ lên cao, nói to: “Ai đồng ý giúp tôi vặn những con ốc dưới gầm xe, số tiền này sẽ thuộc về người đó.”
Có một chú bé phía sau định bước tới giúp người đàn ông thì một người lớn đứng bên cạnh vội túm lại, nói nhỏ: “Lời của mấy kẻ giàu có như hắn ta, khó tin lắm cháu”.
Đám đông vẫn im lặng đứng nhìn. Từ đâu, một chú bé khoảng 12-14 tuổi bước ra , tiến về phía chiếc xe: “Để cháu giúp ạ”.
Sau một lúc loay hoay dưới gầm xe, các con ốc đã được chú bé vặn chặt lại, bình xăng cũng không còn rò rỉ như lúc trước. Chú bé chui ra khỏi gầm xe, mặt mày lấm lem, đứng nhìn người đàn ông như đang chờ đợi điều gì đó.
Người đàn ông thấy vậy, định tiến lại đưa tờ giấy bạc 500 nghìn cho chú bé thì người phụ nữ trong xe ngăn lại: “Việc cỏn con đấy mà anh định trả cho nó 500 nghìn thật à, anh rộng rãi quá đấy. Tiền lẻ đây, trả nó 50 nghìn là là tốt lắm rồi”.
Nói rồi, người phụ nữ đưa cho người đàn ông một xấp tiền lẻ. Ông ta lại gần và đưa chú bé tờ bạc 50 nghìn. Chú bé không cầm tiền, lắc đầu nhìn ông ta. Đám đông thấy hành động thất hứa của ông ta, liền xì xầm, bàn tán, người lên tiếng yêu cầu ông ta trả đúng 500 nghìn như đã hứa cho chú bé. Thấy mọi người phản ứng dữ dội, ông ta đành ngậm ngùi nhìn người phụ nữ và rút thêm 50 nghìn nữa đưa cho chú bé.
Chú bé vẫn không cầm tiền và tiếp tục đứng yên, nhìn người đàn ông.
“Mày là trẻ con thì cần nhiều tiền làm gì, 100 nghìn còn chê ít à! Mày mà không cầm bây giờ, thì ngay cả 5 đồng ta cũng không đưa cho chú mày nữa đâu đấy. Cầm lấy!” – người đàn ông lớn tiếng.
Chú bé bình thản trả lời: “Cháu không quan tâm là cháu được bao nhiêu, thầy cô cháu đã dạy giúp người khác thì không được nhận tiền hay bất cứ đồ vật gì của họ”.
Gã nhà giàu kênh kiệu: “Thế sao mày không biến ngay đi?”
Cậu bé từ tốn: “Cháu đang đợi ông nói hai tiếng CÁM ƠN ạ”!.
Cuộc sống có đôi khi cứ ngỡ rằng lấy tiền ra là giải quyết xong hết mọi việc. Nhưng thật sự, ở một góc độ nào đó, thì nhân cách không thể mua nổi bằng tiền. Đồng tiền, nếu biết kết hợp với nhân cách thì nó sẽ tạo ra sự quý giá gấp triệu triệu lần. Bằng ngược lại, chính người sử dụng tiền thiếu nhân cách, sẽ mãi mãi là người làm nô lệ cho đồng tiền. Kết quả họ chẳng còn một chút gì gọi là sự tử tế tối thiểu, thật đáng tiếc…