Tuy tôi từng nói chỉ cần tình yêu của anh, không cần anh cho tôi 1 danh phận nhưng thú thực, là đàn bà ai chẳng muốn có một tổ ấm, có một người đàn ông để dựa dẫm vào. Tôi và vợ anh, âu cũng chỉ là người đến sau và người đến trước mà thôi. Tình yêu đâu có tội gì.
Khi xã hội ngày ngày cứ lên tiếng nạt nộ con giáp thứ 13, có ai hiểu , mỗi người chúng tôi đều có những lý do và hoàn cảnh không ai thấu được. Trước đây, tôi cũng không nghĩ rằng một người xinh đẹp có tài như mình lại phải đi cướp chồng người khác cho đến ngày tôi gặp anh.
Anh chẳng đẹp trai cũng chẳng là đại gia hay thiếu gia gì cả. Tôi quen anh khi cả hai cùng tham dự một sự kiện chuyên ngành. Gần như lập tức tôi bị cuốn hút bởi khuôn mặt rất đỗi đàn ông, sự ga lăng mà điềm đạm không phải chàng trai trẻ nào cũng có.
Ông trời như cố tình sắp đặt khi tình cờ sau đó vì công việc chúng tôi thường xuyên phải làm việc với nhau hơn. Qua một vài người bạn chung, khi đó tôi mới biết anh đã có vợ và một con nhỏ.
Tôi cũng biết mình cần phải giữ một ranh giới nhất định vì dù gì anh cũng là người đã có nơi có chốn, nhưng chẳng hiểu sao càng gặp tôi lại càng nảy sinh tình cảm với anh. Có lẽ chuyện sẽ chẳng đi đến đâu nếu như không có một lần anh cãi nhau với vợ và chúng tôi đã đi uống rượu.
Ban đầu, chúng tôi chỉ uống mà chẳng ai nói gì. Đến khi ngà ngà say, anh mới bộc bạch hết những nỗi niềm của mình. Tôi thương anh, lại càng trách vợ anh hơn khi có được người chồng tuyệt vời như vậy mà còn không biết giữ.
Từ sau buổi uống rượu hôm đó, tôi và anh trở nên thân thiết hơn. Tôi cảm nhận được dường như anh cũng có cảm tình với tôi. Lý trí chẳng thể nào lấn át con tim nữa, tôi chủ động bày tỏ tình cảm với anh. Có gì sai khi mọi hành động của tôi chỉ là vì một chữ yêu?
Kết quả không nằm ngoài những gì tôi suy nghĩ. Anh đã nhanh chóng chấp nhận tình cảm của tôi. Cũng phải thôi, ở nhà vợ lúc nào cũng lôi thôi bỉm sữa, lại hay càm ràm ý kiến, làm sao người đàn ông như anh có thể thờ ơ trước một cô gái quyến rũ như tôi.
Mối quan hệ không được công nhận của chúng tôi cũng phải kéo dài hơn 1 năm thì vợ chồng anh mới chính thức ly dị. Ngày anh gửi tôi bức ảnh phán quyết của toà, tôi sung sướng như mình vừa đạt được một chiến lợi phẩm.
Tuy tôi từng nói chỉ cần tình yêu của anh, không cần anh cho tôi 1 danh phận nhưng thú thực, là đàn bà ai chẳng muốn có một tổ ấm, có một người đàn ông để dựa dẫm vào. Tôi và vợ anh, âu cũng chỉ là người đến sau và người đến trước mà thôi. Tình yêu đâu có tội gì.
Vợ chồng anh ly hôn được 3 tháng thì chúng tôi đăng ký kết hôn. Anh nói không thể cho tôi một đám cưới hoành tráng như những người mới cưới lần đầu, song với tôi chính thức lên chức vợ đã là quá đủ.
Chúng tôi có thể đợi đám cưới vàng, đám cưới bạc rồi tổ chức thật linh đình để cho họ chống mắt lên xem cơ mà. Cuối cùng cũng bõ bao nhiêu ngày tháng làm nhân tình của anh trong bóng tối. Vậy là từ nay chẳng còn ai dám nói tôi là người thứ 3 nữa. Giờ tôi đã là vợ anh đường đường chính chính cơ mà.
Thế nhưng, đúng là cuộc sống gia đình không đơn giản như những gì tôi vẫn nghĩ. Cưới được 2 tháng thì tôi phát hiện mình có thai. Tôi sung sướng khoe anh chiếc que thử thai hiện lên 2 vạch. Tôi đã tưởng tượng ra cảnh anh vui mừng thế nào khi biết tin tình yêu của chúng tôi đã đơm hoa kết trái.
Thế nhưng không, tất cả những gì anh nói chỉ vỏn vẹn 2 chữ: “Thế à”. Tôi ức đến tận cổ rồi hờn trách anh vô tâm thì anh chỉ nói đúng một câu: “Anh xin lỗi nhưng có phải lần đầu tiên anh biết mình làm bố nữa đâu”.
Câu nói của anh khiến tôi chết lặng. Trớ trêu thật. Với tôi, sinh linh bé nhỏ này là một điều kỳ diệu còn với anh, điều đó chỉ đơn giản là vợ chồng nào rồi cũng có. Phải thôi, anh với vợ cũ cũng đã có 1 đứa con rồi mà.
Tôi dần không còn nhận ra anh khi về chung sống cùng một nhà. Việc bầu bí lại nghén ngẩm khiến tôi mệt mỏi vô cùng. Thế nhưng anh đi làm về nhà là chỉ ngồi xem tivi rồi chơi điện thoại. Hễ tôi yêu cầu sự giúp đỡ của anh thì anh lại nói ngay: “Em làm đi cho nhanh. Anh có biết làm đâu. Ngày trước toàn Linh (vợ cũ của anh) lo hết cả.”
Nhiều hôm mệt đi làm về tôi cũng chẳng buồn nấu cơm nên gọi đồ ăn quán về nhà. Vừa ngon lại vừa đỡ phải lích kích nấu nướng dọn dẹp. Bữa đầu tiên anh cũng vui vẻ ủng hộ, thế nhưng đến bữa thứ 2, thứ 3, anh đã phàn nàn rằng tôi không biết tính toán cho gia đình.
“Ngày trước Linh chẳng bao giờ gọi đồ ngoài quán về nhà đâu. Em chịu khó đi chợ nấu nướng ăn có phải vừa sạch lại vừa đỡ tốn tiền không?”. Lại Linh, cái gì cũng Linh. Tôi cảm giác mình như vật thay thế, luôn bị đem ra so sánh mỗi khi anh cần.
Ngày trước chẳng được công khai, tình cảm còn nồng thắm là vậy, những tưởng khi được về chung một nhà, chúng tôi sẽ càng hạnh phúc nhưng nào ngờ. Tôi chẳng thể tin con người vô tâm ngày chỉ biết đi làm, chiều về lại tụ tập bạn bè hoặc nằm chơi điện thoại, xem tivi này là người đàn ông mà tôi đã quyết cướp chồng người để giành lấy.
Khi tôi buông lời than phiền, trách móc thì anh thậm chí còn cáu kỉnh mà quát rằng: “Em đừng ỷ mình có bầu mà tranh thủ nhé! Giờ là vợ chồng sống chung một nhà rồi chứ có phải nhân tình như lúc xưa đâu mà giữ kẽ”.
Nghe đến đây tôi chỉ biết khóc thầm. Hoá ra đời sống hôn nhân là như vậy sao. Là khi người phụ nữ đang áo hoa lụa là bỗng thành bà nội trợ, là khi vợ chồng chẳng còn những câu sến sẩm như khi yêu mà thay vào đó là cơm áo gạo tiền.
Tôi thực sự hối hận nhưng chẳng dám nói với ai. Từng vỗ ngực ta đây đến với nhau là vì tình yêu, chẳng lẽ giờ mới nửa năm kết hôn tôi lại ly dị. Biết hôn nhân là những bữa cơm chan nước mắt như này, tôi có chết cũng chẳng bao giờ đâm đầu vào người đàn ông có vợ như anh.