Có thể bạn đã từng nghe câu chuyện “Vết loét hình mặt người”, kể về một sự việc có thật đã từng xảy ra trong quá khứ. Vết loét này vô cùng kỳ quái, biết ăn cơm nói chuyện như người. Nay, câu chuyện ấy lại tồn tại chân thực ngay trong thời hiện đại.
Có một câu chuyện cổ trong Phật giáo kể rằng, Ngộ Đạt Quốc Sư – tác giả bộ kinh Tam Muội Thủy Sám, trên đầu gối tự nhiên mọc ra một vết loét có hình mặt người, đầy đủ cả mắt mũi miệng. Vết loét này vô cùng kỳ quái, có thể mở miệng ra ăn uống hệt như người. Và vết loét này có nguyên nhân sâu xa từ mối oán thù chưa giải được trong kiếp trước, là bằng chứng chân thực của nhân quả báo ứng.
Dưới đây, xin kể ra hai trường hợp có thật, cho chúng ta biết rằng, chuyện “vết loét hình mặt người” này không chỉ là chuyện của quá khứ, mà thực sự tồn tại trong thời hiện đại.
Câu chuyện thứ 1: Cục bướu trên mặt nữ cư sĩ Singapore biết ăn cơm nói chuyện
Nữ cư sĩ Phật giáo người Singapore trong ảnh vốn là một cô gái xinh đẹp, nhưng cục bướu mang trên mặt có đầy đủ ngũ quan, biết ăn cơm nói chuyện là chứng tích của nghiệp tội cô đã tạo trong quá khứ. Hiện cô đang sống ở Tây Tạng, và hàng ngày tu học.
Bức ảnh do Ông Châu Sư Huynh từ học viện tịnh tông ở Úc chia sẻ, cùng với những bức hình kinh sợ khác của vị nữ tu sĩ trong một buổi thuyết giảng tại Singapore. Ông cho biết, những hình ảnh này là sự thật, được chụp từ khuôn mặt của một nữ tu sĩ người Singapore sau khi cô bất ngờ mọc một khối ung bướu kỳ dị trên mặt.
Vị tu sĩ này ban đầu chỉ là một cô gái có thân hình bình thường và một khuôn mặt xinh đẹp như trăng rằm. Ở độ tuổi 18, cô còn được gọi là hoa khôi của trường làng, thế nhưng cuộc đời biến động, cho đến năm 40 tuổi, cô bỗng nhiên phát triển một cục thịt trên mặt, dần dần u bướu đó phát triển lớn, bao trùm một phần mặt bên phải của người phụ nữ.
Cô đã dùng mọi phương pháp chạy chữa để khối u đó ngừng phát triển, ngay cả từng cắt bỏ nhưng vẫn không ngăn chặn được sự lớn lên của nó. Đặc biệt, cô càng tác động đến khối u, nó càng lớn mạnh và biểu lộ rõ cảm xúc như một đứa trẻ, thậm chí nó có thể ăn được cơm như một cơ thể bình thường.
Quá sợ hãi với những gì xảy ra trên cơ thể mình, người phụ nữ này đã tìm đến đạo Phật và học được luật nhân quả về đời người. Tin rằng đó là luật nhân quả của kiếp trước báo ứng lên cơ thể của mình, cô đã trở thành tu sĩ và ngày đêm nghe giảng kinh phật mong chuộc lại tội lỗi.
Hiện tại, vị tu nữ này đang sống tại làng phật giáo lớn nhất tại Tây Tạng, mỗi ngày đều có một vị Lạt-ma tới giảng kinh thuyết pháp cho cô.
Câu chuyện thứ 2: Cậu bé 13 tuổi với vết loét hình mặt người đến để đòi nợ
Buổi sáng ngày 7/11/1981, có một đứa trẻ tên là Từ Lý Kiệt, mới 13 tuổi, sống ở thị trấn Đại Khê, quận Đào Viên, Đài Loan, được cha mẹ đưa đến Trung Lịch khám bệnh.
Đứa trẻ mặt không có chút máu, bác sĩ Trương thấy đứa trẻ có nghiệp chướng sâu nặng, hơn nữa mùi hôi thối bốc ra xông thẳng vào mũi. Cha mẹ đứa trẻ hết lời cầu xin bác sĩ Trương gắng sức cứu chữa. Bác sĩ Trương thấy đứa trẻ này bệnh rất nguy kịch, bà nói: “Tôi sẽ cố hết sức, nhưng mà ông bà cần phải hợp tác với tôi, sớm tối gì cũng phải đúng giờ uống thuốc, ăn uống đúng theo quy định”, họ đều nói đồng ý.
Bắt đầu trị liệu buổi sáng ngày đầu tiên, đứa trẻ vẫn như lúc đến, vẫn bốc mùi hôi thối, bác sĩ Trương lấy thuốc nước bôi lên từng bộ phận, Cậu bé bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn, gào khóc, nghe rất thê lương. Lúc này bác sĩ Trương đột nhiên cảm thấy có một lực mạnh nắm lấy chân của mình. Bà hô hoán mọi người hãy chạy đi, rồi cúi đầu nhìn kỹ, phát hiện tất chân đã bị phá rách, trên da có lưu vết móng tay cào cấu, đúng tại vị trí cậu bé bị đau. Bà đoán chắc chắn rằng: đây là bệnh vì oan nghiệt.
Ngày hôm sau chuyển thuốc thì bác sĩ Trương hỏi: “Cậu bé là con của ông Từ sao?”. Lúc ấy ông Từ (cha của Từ Lý Kiệt) thất thần, nghĩ thầm: “Bác sĩ Trương vì sao lại hỏi chuyện này vậy?”.
Lúc này bác sĩ Trương tiếp tục nói: “Ông bà cần phải thành thật, nếu không thì không thể hóa giải, bởi vì loại bệnh nghiệp chướng này nếu không tiêu bỏ hết nghiệp, thì bệnh sẽ không thể chuyển biến!”.
(Cậu bé này đã từng điều trị ở bệnh viện quân y, bác sĩ ở đó chẩn đoán loại bệnh này là “bệnh bạch huyết”. Hơn nữa miệng vết thương đã bị lở loét, vi khuẩn đã lan tới nội tạng, lúc lạnh lúc nóng, toàn bộ khoang miệng đã bị phá, làm cho tiểu cầu bị vỡ, toàn thân xuất hiện những chấm nhỏ hình viên bi màu tím, cơ thể khô héo, mỗi ngày không ăn uống được gì, đều cần phải tiếp một ngàn cc máu).
Bác sĩ Trương nói: “Theo tôi biết, Từ Lý Kiệt không phải con của ông, vì sao lại mang họ Từ? Chuyện này là như thế nào?”, nhưng ông Từ vẫn không chịu nói thật.
Bác sĩ Trương nói: “Xin hỏi cha của đứa trẻ hiện giờ ở đâu?”.
Bà Từ nghe xong rất hoảng sợ, liền xin cáo lỗi với bác sĩ Trương, vì có chuyện khó nói. Bác sĩ Trương nói rằng, từng thấy một người tuổi cỡ trung niên mặc áo khoác, toàn thân đầu máu, mắt trái lòng đen lồi ra, má trái dập nát, gáy nứt hở cả xương, xương bên trái cổ lõm vào, nhìn rất thê thảm, là một quỷ hồn. Bác sĩ Trương đem chuyện nhìn thấy quỷ hồn miêu tả cho hai vợ chồng họ nghe, cũng hỏi quỷ hồn kia rốt cuộc là ai.
Bà Từ nghe xong thì vừa khóc vừa nói: “Đó đúng là người chồng trước của tôi, 13 năm trước đây, mỗi ngày đều lên núi đốn củi thuê, kiếm tiền trang trải cho cuộc sống gia đình. Có một ngày, tay cầm chai đi lấy nước ở sườn núi, lúc đi qua cây cầu tre không cẩn thận bị rớt xuống vách đá, vỡ đầu chết tại chỗ”.
Sau đó quỷ hồn khóc lóc kể lể với bác sĩ Trương, vì sao có đứa trẻ 13 tuổi này?
Chồng trước của bà chủ Từ sau khi chết, bị đọa xuống địa ngục, giam ở Uổng Tử Thành, do lúc còn sống đã tạo ra nhiều nghiệp chướng, nay mới được phóng thích trở về. Nó (quỷ hồn) nhìn thấy bên cạnh vợ mình trên cõi dương có một người đàn ông và một cậu con trai 13 tuổi, thì lòng nổi oán hận. Lại nghe thấy có người kêu đứa trẻ tên là Lý Kiệt, nó nhớ lại 7 đời trước nó đã từng có oán thù với đứa trẻ này, nên lúc đó nó quyết định muốn đưa đứa trẻ này đi, giải quyết mối ai oán.
Nửa tháng trước, nó ở bên ngoài nhà họ Từ thì thấy đứa trẻ cùng người cha là quân nhân đang trò chuyện, trong lòng nó vừa tức vừa hận, chờ cha con họ trò chuyện xong, người cha đi làm, lúc này, nó tiến lên túm lấy ông Từ, nhưng lại bị thiên thần ngăn lại. Vì thế nó lại quay về chỗ Lý Kiệt , nhìn thấy đứa trẻ đang đá bóng ở gần nhà, nó đưa tay đẩy đứa trẻ ngã, khiến Lý Kiệt ở trán bên trái bị rách một miếng, máu loãng chảy ra, đứa trẻ khóc đau đớn thảm thiết. Nó thấy thế thì lại không nỡ nhẫn tâm mang đứa trẻ đi, bởi vì hiện tại trong lòng vẫn còn yêu thương người vợ ở dương gian, sợ vợ mình sẽ chịu không được nỗi đau mất con, đành phải chờ thời cơ tiếp tục hành động.
Có một ngày, quỷ hồn liền dụ dỗ Lý Kiệt đi ra ruộng bắt ốc đồng, khiến cho cậu bé chân dính bùn bẩn, nổi bọng nước màu đen. Sau khi Lý Kiệt về nhà, bọng nước bị vỡ, lúc ấy lại tắm nước nóng, sau rồi phát sốt đến 40 độ. Cha cậu dẫn cậu đi gặp bác sĩ, ngày hôm sau phát hiện hai chân sưng đỏ nóng lên, rịt thuốc vẫn không đỡ, cơ thể nóng lạnh thất thường.
Ngày thứ ba, thấy tình hình không ổn, cả nhà vội vàng đưa Lý Kiệt vào bệnh viện quân y. Những điều này là do trò đùa dai của người chết, khiến Từ Lý Kiệt thật thê thảm, chính là Quỷ hồn vẫn cứ không chịu bỏ qua mà buông tha cho cậu bé. Mỗi ngày vào đúng thời điểm, quỷ hồn liền bám lên người Lý Kiệt để hút máu của cậu, ăn thịt của cậu. Hơn nữa Lý Kiệt có một vết thương hiện ra rõ ràng một cái hình mặt người.
Bác sĩ Trương nói với Quỷ hồn, Phật gia nói oan chỉ có thể giải mà không thể kết, oan oan tương báo đến khi nào đây?
Sau đó, lại bật băng ghi âm tụng kinh Phật cho nó nghe, sau đó mới yên ổn trở lại. Mọi người ở đây đều chứng kiến vết loét này có thể động đậy, hơn nữa còn có mắt, có mũi và miệng, biết uống thuốc, biết khóc.
Lúc ấy nó còn nói cậu bé không phải là nó, và tại sao không phải mang họ của nó? Ông Từ ở bên cạnh giải thích: “Đứa trẻ bệnh nặng, cần truyền máu, tốn rất nhiều tiền, bởi vì bản thân tôi là quân nhân, nằm viện có ưu đãi, đành phải sửa họ đứa trẻ thành họ Từ”.
Ông Từ sau khi nói xong, bác sĩ Trương hỏi vong hồn còn có yêu cầu gì nữa không. Vong hồn nói: “Tôi muốn em trai tôi tự mình nói cho tôi biết, Lý Kiệt có đúng là con của tôi hay không”.
Sau đó người em trai đi đến trước mặt vết loét nói: “Anh trai, đứa trẻ chính là cốt nhục của anh, chính xác là như vậy, năm nay đã 13 tuổi, ngày anh rời bỏ nhân gian đã mang thai. Chị dâu ba năm trước vì cuộc sống khó khăn, mới tái giá với ông Từ đây!”.
Sau khi nghe xong, nó mới thật sự tin đây là sự thật, nguyện vọng muốn nhập Phật Môn để được siêu độ. Sau khi hoàn xong việc đó, Lý Kiệt cũng từng ngày chuyển biến tốt, hơn nữa hồi phục rất nhanh.
Toàn bộ chi phí trị liệu, bác sĩ Trương đều không lấy tiền, chỉ hy vọng cả nhà hướng Phật, làm nhiều việc thiện, tu nhân tích đức. Nhưng mẹ cậu bé vốn vẫn tham luyến tiền tài. Vài ngày sau, đứa trẻ kêu đau bụng. Cậu ban ngày nằm trên giường nghỉ ngơi, bỗng thấy một nam một nữ khiêng một đống thịt tiến vào. Cậu gọi mẹ, hỏi vì sao khiêng nhiều thịt như vậy vào nhà.
Mẹ cậu nói: “Không phải đâu!”. Lý Kiệt chỉ tay nói: “Mẹ xem bên kia kìa”. Mẹ cậu nhìn nhưng vẫn không thấy gì. Ngày hôm sau mẹ cậu lại vội vạng chạy đi tìm bác sĩ Trương, kể lại chuyện này. Bác sĩ Trương sau khi nghe sự tình, nói cho cha mẹ cậu biết, đây là một nghiệp chướng khác, nay quỷ đến đòi nợ.
Sau vài ngày, Lý Kiệt kêu đau bụng, khi đó bác sĩ Trương lại đi Đài Đông, cha mẹ cậu đành phải đưa cậu đến phòng khám cạnh đó để chữa trị. Lý Kiệt lại càng đau dữ dội hơn.
Một lúc sau, thì thấy cậu nằm im không kêu la gì nữa. Bác sĩ lại gần sờ trán Lý Kiệt, mở mí mắt cậu ra, thì thấy cậu không còn động tĩnh gì, sờ vào ngực thì thấy tim đã ngừng đập, cậu bé đã qua đời rồi.
Sau cái chết của con trai, cả nhà Lý Kiệt đều đau buồn. Bác sĩ Trương động viên mọi người rằng, đã cố gắng hết sức rồi, người nếu không có phúc báo, muốn tiếp tục lưu cũng không thể lưu được nữa.
*********
Ngày nay, con người sống trong thời đại văn minh, khoa học kỹ thuật phát triển, đa số đều không tin nhân quả báo ứng và luân hồi.
Vậy nên, đối với câu chuyện “Vết loét hình mặt người” xảy ra từ mấy nghìn năm trước, có thể có người sẽ không tin. Tuy nhiên, với hai câu chuyện xảy ra chân thực trong thời hiện đại này, đáng để làm minh chứng, khiến bạn phải suy nghĩ lại.