Bạn trai 7 năm “đá” quá đau, tôi lấy luôn anh sửa xe đạp để rồi sốc nặng khi bước vào phòng tân hôn

Tôi và Hải vốn là bạn học từ nhỏ, chơi rất thân với nhau vì hai nhà gần ngõ. Hồi bé đi đâu chúng tôi cũng có nhau. Hồi ấy trẻ con, nên có cảm mến nhau thì cũng chỉ thể hiện bằng sự quan tâm như có đồ ăn thức uống là để dành cho nhau ngay.

Hai đứa cứ thế lớn lên cùng nhau với tuổi thơ ngọt ngào không thể nào quên được. Mãi tới khi bọn tôi bước vào năm lớp 10 thì Hải đã mạnh dạn viết một bức thư tỏ tình kẹp trong cuốn vở trả cho tôi. Và cũng từ đó trở đi, hai đứa đã dành tình cảm thực sự cho nhau suốt quãng thời gian học phổ thông và 4 năm đại học sau đó.

Bố mẹ hai bên đều biết chuyện và rất ủng hộ chúng tôi. Mọi người chỉ chờ sau khi chúng tôi ra trường đi làm là tổ chức đám cưới. Do ở quê gia đình tôi có người nhà làm trên tỉnh nên đã hứa sẽ xin việc cho cả tôi và Hải ở tỉnh để sau này vợ chồng có thể gần nhau. Ai cũng nghĩ đám cưới của chúng tôi sớm muộn cũng sẽ đến và mọi người rất háo hức tới ngày nhận được tấm thiệp mừng.

Tôi lấy anh sửa xe đập để trả thù
Tôi lấy anh sửa xe đập để trả thù

Thế nhưng đúng đợt thực tập chuẩn bị ra trường thì tôi nhận thấy những dấu hiệu lạ ở người yêu. Tự dưng anh ít liên lạc và ít gặp tôi hẳn, cuối tuần tôi muốn tới phòng trọ anh chơi thì anh lại nói công ty chỗ anh thực tập rất bận nên anh phải tới đó cả ngày cuối tuần. Thấy Hải có những thay đổi bất thường nhưng vẫn tin tưởng một mực vào những lời anh nói, giống như 7 năm qua tôi vẫn tin anh nên cũng không thắc mắc hay kiểm tra gì người yêu cả. Sau này thì tôi mới hiểu, đó chính là những dấu hiệu rạn nứt đầu tiên trong mối tình mặn nồng 7 năm của chúng tôi.

Thì ra khi đi thực tập anh đã gặp con gái giám đốc công ty đó và họ đã phải lòng nhau. Cô ta đã bảo bố mình nhận luôn anh vào làm ở công ty của ông và hứa hẹn khi 2 người làm đám cưới vị trí trưởng phòng sẽ về tay anh. Vậy là ngày tốt nghiệp ra trường cũng là ngày anh nói lời chia tay với tôi.

Tôi bảo vệ tốt nghiệp trước nhưng anh vắng mặt, tôi vẫn tin do anh bận chuẩn bị cho buổi bảo vệ khóa luận của mình. Nhưng ngày hôm đó, tôi hớn hở ôm bó hoa tới chúc mừng anh thì đã thấy có cô gái khác, sành điệu vô cùng ôm một bó hoa lớn trao anh và họ còn trao nhau nụ hôn ngay trước mặt bao bạn bè. Điều mà anh chưa từng dám làm với tôi giữa chốn đông người dù đã 7 năm yêu nhau.

Tôi sững sờ, đánh rơi bó hoa rồi bỏ chạy. Anh chạy theo níu tôi lại, tôi tát anh một cái lòng đau thắt, anh chỉ biết nói lời xin lỗi. Anh nói anh không xứng đáng với tôi, hãy tìm một người đàn ông khác, họ sẽ yêu thương tôi nhiều hơn. Tôi òa khóc nức nở rồi chạy đi trong vô định. Tại sao, tại sao anh lại đối xử với tôi như thế? Sao cuộc đời lại bất công với tôi như vậy?

Tôi vừa đi vừa khóc, cả buổi chiều rồi trời tối mịt tôi vẫn lang thang ngoài đường đến lúc chân mỏi không thể đi thêm được nữa tôi mới về. Nhưng đúng lúc ấy thì tôi bị đám thanh niên đi ngoài đường trêu ghẹo. Trời tối, đường lại vắng, tôi tưởng mình lúc đó không thoát khỏi đám yêu râu xanh ấy.

Không ngờ trong lúc tôi la hét thì may mắn có quán sửa xe đạp cách đó hơn chục mét vẫn sáng đèn. Anh chủ quán thấy tiếng kêu chạy ra. “Mấy cậu định làm gì bạn gái tôi vậy? Anh đã bảo em gọi điện anh đến đón sao đêm hôm còn đi một mình”. Nhờ câu nói đó của anh mà tôi đã thoát thân.

Sau khi lũ khốn nạn kia bỏ đi, tôi cảm ơn anh rồi về nhưng anh bảo để anh đóng quán lấy xe máy đưa tôi về cho an toàn. Tôi lưỡng lự nhưng rồi nghĩ người đã cứu mình chắc không hại mình đâu. Đi đường nói chuyện thì biết anh tên Thái.

Chuyện tôi với Hải chưa cần tôi nói gì thì chính anh ta đã gọi điền về báo cho bố mẹ hai bên biết, khiến tôi hận vô cùng cũng không dám vác mặt về nhà nữa vì sợ mọi người ở làng nói nọ kia. Ai cũng nghĩ chúng tôi sẽ cưới mà.

Vậy là tôi ở lại thành phố lang thang tìm việc, thời gian đó cũng vẫn thỉnh thoảng nhắn tin, đi chơi với anh sửa xe đạp để cảm ơn. Nhưng cả tháng rải hồ sơ tôi vẫn chưa có nơi nhận, bố mẹ bắt về quê tôi không chịu. Tôi cũng đã hết tiền rồi. Đúng lúc ấy anh sửa xe lại tếu táo bảo: “Chưa kiếm được việc thì về anh nuôi, anh sửa xe đạp nhưng dư sức bao em ăn ở”. “Em về ở thì anh đừng hối hận nhá”, tôi tếu táo trêu lại.

Chẳng ngờ sau đó Thái bộ lộ luôn tình cảm với tôi: “Nếu em không chê thì anh sẽ bảo bố mẹ về quê em nói chuyện với bố mẹ xin cưới đàng hoàng”. Tôi giật bắn mình trước chuyện không ngờ, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại gật đầu, có lẽ lúc đó tôi hận Hải vô cùng nên mới thế.

Tôi gọi điện về cho bố mẹ nhưng ông bà không đồng ý cho tôi lấy thằng sửa xe đạp. Thậm chí còn nói từ tôi. Tôi chán, vẫn quyết định về sống với Thái trước khi đám cưới diễn ra, lúc đó tôi vẫn chưa gặp bố mẹ chồng vì anh nói bố mẹ đang thu xếp về. Chờ bố mẹ về sẽ dẫn ông bà về quê tôi tạ lỗi với bố mẹ tôi.

Đêm đầu tiên, cứ nghĩ hai đứa sẽ chui rúc trong cái quán sửa xe đạp 10 m2 kia thì không ngờ Thái đã chở tôi tới một căn nhà khá lớn. Anh nói đêm nay sẽ ngủ lại đó, tôi nghĩ đây là nhà của họ hàng anh vì anh nói cũng mới từ Sài Gòn ra và đang ở nhờ nhà cậu họ. Ngôi biệt thự đẹp vô cùng, toàn nội thất đắt tiền mà không ai ở. Anh dẫn tôi đến căn phòng ngủ, cánh cửa mở ra, “Tối nay mình ngủ ở đây, coi như đêm động phòng nhé”. Tuy nhiên đêm đó Thái cũng không hề động vào người tôi, tôi mệt cũng lăn ra ngủ lúc nào không biết. Sáng sau tỉnh dậy tôi lay Thái:

– Dậy đi thôi, nằm ì ở nhà người ta mãi sao, họ về đuổi đi bây giờ?

– Để anh ngủ thêm đi, nhà mình chứ nhà ai mà sợ đuổi?

Tôi ngớ người dựng Thái dậy bằng được. Lúc đó anh mới nói đây chính là nhà mình. Bố mẹ anh đang từ Mĩ về, tí hai người sẽ đi đón ông bà. Thế cái quán sửa xe đạp kia thì sao? Đó là của chú họ anh mà, chú về quê anh trông giúp chú mấy hôm thôi.

Tất cả diễn ra cứ ngỡ như trong một giấc mơ vậy. Bố mẹ Thái về nhìn thấy tôi ông bà mừng lắm, chẳng quản mệt ngay hôm sau đã bắt tôi đưa về quê rồi. Giờ thì tôi chuẩn bị làm đám cưới với người đàn ông giàu có nguyện cả đời yêu thương tôi. Hải cũng liên tục gọi điện xin tôi tha thứ, anh ta phát hiện mình chỉ là kẻ bị cô người yêu định lấy để đổ vỏ cho kẻ khác mà thôi. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi, một kẻ như anh ta không xứng đáng để tôi quay lại. 7 năm trời, đau lắm nhưng rồi sẽ quên…

Related Posts

Bà ngoại háo hức đón cháu về nghỉ hè, mới 1 tuần đã gọi điện hỏi: Rồi chừng nào tụi nhỏ đi học lại

Các cháu không sống cùng ông bà nên ông bà rất mong cháu về. Vậy mà chỉ trông được tuần mà ông bà đã sợ khiếp vía…

Danh tính em gái Ngân 98, da trắng như Bạch Tuyết, sở hữu cặp ‘đào tiên’ hơn 1 mét

Ngân 98 là cái tên hot nhất nhì CĐM bởi những màn khoe thân táo báo đến phản cảm và gần đây nhất là chuyện tình thị…

Bi kịch người phụ nữ “hóa điên” vì bị chồng nhờ bạn thân “giở trò” để kiếm cớ ly hôn

Cһɪ̉ ᴠɪ̀ ᴋһôпɡ ᴍᴜốп ᴄһɪɑ тàɪ ѕảп ᴄһᴏ ᴠợ ᴋһɪ ʟʏ һôп, ᴄһồпɡ ᴄһị ᴆã пɡһɪ̃ гɑ ᴍộт ᴋế һᴏạᴄһ ᴄựᴄ ᴋỳ тһâᴍ ᴆộᴄ, ᴆớп һèп… Cһúпɡ…

Một bài học trả giá quá đắt: Ngồi cạnh tài xế, đừng bao giờ đặt chân lên táp-lô nhé

Tôi tin rằng rất nhiều người khi ngồi cạnh người tài xế đều có một thói quen là đặt chân lên táp-lô. Bởi lẽ để chân như…

Đàn bà khôn: 4 việc không dừng, 3 thứ không thiếu và 2 người không đợi

Đàn bà khôn không dừng 4 việc, không thiếu 3 thứ và không đợi 2 người này. Có làm được như thế đàn bà mới mong không…

Chàng trai bắt được con cá lớn liền chụp ảnh khoe, may thay dân mạng đã cứu anh

Khá nhiều người, nhất là các bạn trẻ, thường có thói quen ‘check-in’ trước khi ăn uống. Một chàng trai Nhật Bản trước khi chế biến cá đã…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *