Tôi biết giờ này vợ tôi đã ngủ nên lấy chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa rồi bước vào nhà. Khi tôi vào phòng ngủ, cánh cửa vừa mở ra thì cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết ngất.
Vợ chồng tôi lấy nhau được 5 năm mới sinh được con. Ngặt nỗi, trước khi vợ tôi sinh con 3 năm thì tôi phải chuyển công tác. Chi nhánh mới của công ty tôi cách nhà chỉ 100km nhưng phải qua một cái đèo khá hiểm trở. Tôi có ô tô riêng nên cứ cuối tuần là tôi lại lái xe về nhà với vợ. Thỉnh thoảng nhớ vợ quá tôi cũng về nhà bất chợt để thăm cô ấy.
Vợ tôi cực kỳ phản đối việc tôi lái xe cả đêm để về nhà. Cô ấy bảo rằng đoạn đèo đó rất nguy hiểm, nếu tôi có mệnh hệ gì thì cô ấy không thể sống nổi. Tôi nghe lời vợ nên sau này, tôi hạn chế việc về nhà vào ban đêm. Cứ sáng cuối tuần, tôi lại tranh thủ lái xe về nhà để chơi với vợ. Tôi biết vợ tôi phải chịu nhiều thiệt thòi khi tôi chuyển công tác nên luôn muốn bù đắp cho cô ấy.
Rồi vợ tôi thông báo tin có bầu. Khỏi phải nói tôi đã vui mừng như thế nào. Vì cả hai vợ chồng đi khám mãi ở nhiều bác sỹ nhưng họ đều bảo bình thường, vậy mà mãi chẳng có con. Bố mẹ hai bên chờ đợi mỏi mòn, cứ trách tôi mãi, họ bảo do tôi chuyển chỗ làm nên vợ chồng không có thời gian dành cho nhau, thế nên vợ tôi không thể mang thai được.
Nhưng may mắn thay, sau gần 5 năm sống với nhau thì vợ tôi cũng mang bầu. Thời gian đó, tôi thường đi đi về về thường xuyên hơn. Tôi cũng tính chuyện sau này nếu vợ sinh con rồi, tôi cũng sẽ xin sếp chuyển về chi nhánh gần nhà để tiện cho việc chăm sóc vợ con chứ ở xa như thế này chẳng thể nào làm gì được cho cô ấy. Tôi cũng đã nói qua chuyện này với sếp nhưng sếp tôi bảo rằng, tôi phải gắng thêm 2 năm nữa, đợi đến khi chi nhánh mới phát triển đã rồi sẽ xem xét cho tôi về.
Vợ tôi sinh con trai. Hôm vợ sinh con là giữa tuần, tôi cũng bận nên không thể về nhà được. Nghe vợ báo tin con nặng 3,5kg, giống tôi như đúc mà tôi ứa nước mắt. Tiền bạc dành dụm được tôi đi làm riêng một cuốn sổ tiết kiệm cho vợ. Tôi muốn cô ấy biết rằng, tôi không tiếc bất kỳ thứ gì với cô ấy và con trai cả.
Sau khi vợ tôi sinh được khoảng 2 tháng, cô ấy bỗng dưng hay đau ốm, hay kêu mệt. Mẹ tôi ở xa nên chỉ có cô ô sin giúp việc theo giờ là đến nhà tôi thường xuyên. Thương vợ ở một mình, tôi thường tranh thủ lái xe về nhà để chăm vợ. Một phần cũng vì tôi nhớ con nữa, nhưng cứ mỗi lần thấy tôi về, vợ tôi lại cằn nhằn. Cô ấy bảo rằng tôi không nên mạo hiểm tính mạng như thế. Dù sao cũng là đường đèo, đi đêm như thế lỡ có chuyện gì không hay thì khổ cả nhà.
Tôi ậm ừ cho qua chuyện, vì tôi nhớ vợ nhớ con, ở đó cũng chẳng yên tâm được. Nhất là sau hôm nay, dù là giữa tuần nhưng khi gọi điện cho cô ô sin hỏi han, cô ấy bảo vợ tôi đang ốm. Tôi nghe vậy thì hoảng quá, không báo cho vợ, tối hôm đó khi xong việc, tôi lái xe vượt 100km đường đèo để về chăm vợ đẻ. Dù sao cũng mới 4 tháng, đáng lẽ tôi nên ở bên vợ thường xuyên mới phải. Vừa lái xe, tôi vừa thương vợ, cô ấy đã phải chịu nhiều thiệt thòi vì tôi quá.
Tôi về nhà lúc 11h đêm. Trong nhà bấy giờ chỉ còn ánh đèn vàng hắt ra. Tôi biết giờ này vợ tôi đã ngủ nên lấy chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa rồi bước vào nhà. Khi tôi vào phòng ngủ, cánh cửa vừa mở ra thì cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết ngất.
Con tôi đang ngủ trên nôi còn dưới sàn nhà là người đàn ông lực lưỡng với tấm lưng trần lấm tấm mồ hôi. Vợ tôi đang nằm trên sàn, người không mảnh vải che thân để người đàn ông ấy mát – xa toàn thân. Tôi còn nghe họ nói với nhau rằng, sau này sẽ gửi con của họ vào một trường quốc tế nổi tiếng.
Tôi đứng hình, đánh rơi cả hộp cháo tôi mua về cho vợ. Nghe tiếng động, cả hai quay lại. Thấy tôi, vợ tôi hoảng hốt lấy quần áo đắp lên người còn gã đàn ông kia cũng hoảng hốt lùi lại. Tôi tiến tới hỏi vợ: “Sao, giờ cô có thể giải thích chuyện này không?”.
Vợ tôi khóc lóc cầu xin tôi tha thứ. Thì ra đó chẳng phải là con của tôi, thế mà tôi cứ đinh ninh rằng, cuối cùng hạnh phúc cũng mỉm cười với mình. Tôi chua chát quá, nếu như tôi không vượt đường đèo về chăm vợ giữa đêm thì có lẽ, cái sừng trên đầu tôi sẽ cắm đến bao giờ.