Không biết là vợ tôi bị trầm cảm,nóng tính hay bị làm sao nữa? Từ khi đẻ con xong cô ấy hay nổi khùng lên với chồng con lắm. Tôi nghĩ mãi rồi mà vẫn chưa biết được vợ mình bị sao nữa.
Đẻ xong ông bà nội bà ngoại đều không trông cháu giúp cho được. Hai vợ chồng tôi cũng không muốn cho con đi nhà trẻ sớm vì sợ con còn dại quá đi học bị đánh thì khổ. Nghĩ vậy nên vợ chồng bàn bạc nhau để vợ nghỉ việc ở nhà chăm con vài năm, khi nào con lớn, khôn hơn rồi lúc đó mới cho đi học.
Thế là vợ tôi ở nhà làm công việc của một bà mẹ bỉm sữa thực thụ. Tôi cũng biết là cô ấy không thích vậy, nhưng vì thương con nên đó là cách duy nhất mà chúng tôi có thể làm.
Bình thường vợ tôi thương con lắm, ngay cả việc hi sinh công việc lương cao lại nhàn để ở nhà chăm con thì mọi người cũng biết thế nào rồi đấy ah. Lúc nào cô ấy cũng dành cho con những thứ tốt nhất, từ đồ ăn thức uống đến quần áo, đồ chơi rồi cả vacxin cũng phải là loại đắt nhất,…
Vợ tôi có thể dành hết khoảng thời gian rảnh hiếm hoi để đọc sách hướng dẫn chăm sóc con. Hoặc nghiên cứu phương pháp giáo dục nào đó mà cô ấy vừa biết được. Nói chung mọi thứ xoay quanh cô ấy lúc nào cũng chỉ có con, con và con thôi.
Nhiều khi tôi hay trêu bảo: “Em chăm con vừa vừa thôi, chăm anh đây này. Suốt ngày con cái xong để chồng ra rìa thế này là không được đâu”.
Kể ra để mọi người biết rằng vợ tôi bình thường thương con như thế nào. Thế mà những lúc nóng lên thì thật sự là không nhận ra luôn, cô ấy dường như biến thành người hoàn toàn khác, dã man và lạnh lùng lắm.
Hồi thằng cu được 8 tháng, một lần cô ấy bảo đưa con xuống nhà cho ăn. Lát sau tôi thấy thằng bé khóc lặng đi mới hốt hoảng chạy xuống thì thấy cảnh vợ mặt đỏ phừng phừng đang đè ngửa con ra. Chân mẹ ghì chặt lấy chân con, một bên giữ tay, một tay bóp mồm bắt nó phải nuốt cháo. Mồm thì liên tục quát tháo: “Mày có nuốt đi không, ăn như mèo thế hả, ăn thế thì đến bao giờ mới béo lên được”.
Thằng bé sợ đến tái cả mặt đi, khóc thét lên mà vợ vẫn hét vào mặt con mấy lời như thế.
Tôi sốc quá phải lao vào bế con ra, sau đó vợ tôi lại ngồi khóc thút thít, kiểu bất lực ấy. Mà chuyện có gì đâu, con nó không ăn thì thôi, đằng này hùng hổ đánh mắng con bắt nó phải ăn bằng được, thật chẳng ra làm sao.
Bây giờ con lớn hơn rồi, hơn 2 tuổi rồi ah nhưng vợ tôi vẫn không bỏ được cái thói đó mà tôi cảm thấy càng ngày càng nặng hơn. Buổi tối, mặc dù đã tắt điện đi ngủ cả rồi nhưng con vẫn nằm vật vã, chơi mãi chưa chịu ngủ. Vợ tôi quát con ngủ không được nên nổi điên lên. Cô ấy bế thốc thằng bé ra ngoài rồi đóng cửa lại, để con sợ quýnh lên, gào hét, đập cửa rối rít đòi vào nhà.
Thế mà vợ tôi cứ im như không, tôi định ra bế con vào thì cô ấy quát: “Anh ngồi im đấy, đừng có ra làm gì, em đang dạy bảo con. Anh động vào làm hư con, sau anh tự đi mà chăm đó”. Tôi cũng sốt ruột quá nên cũng quát theo: “Cô định làm nó sợ chết đấy à, mẹ kiểu gì mà nhẫn tâm quá vậy, nó sợ quá đi ngủ bị giật mình thì sao…”.
Xong khoảng 5 phút sau vợ mới cho con vào, nhìn con nước mắt nước mũi tèm lem, chân tay khua khoắng, mặt tái mét vì sợ mà thương đứt ruột. Vợ tôi còn chỉ tay vào mặt thằng bé bảo: “Sợ chưa, giờ thì cút lên giường ngủ mau không đừng trách tao nhé”. Thằng bé lần này sợ thật nên lủi thủi lên giường nằm im thin thít cấm dám ho he gì nữa.
Vợ tôi còn cái kiểu hay dùng đũa để đánh con nữa cơ. Nói bao nhiêu lần là không được dùng đũa đánh con, nguy hiểm người ta kiêng, nhỡ may xảy ra việc gì thì hối không kịp. Vậy mà vợ chả thấm tí nào, cô ấy cứ tiện là lôi ra đánh. Rồi cả móc áo, chổi, cứ giận lên cô ấy vớ được thứ gì là đánh con bằng thứ đó. Không biết bao nhiêu lần đánh thằng bé lằn vết ở chân sưng 2 ngày mới hết.
Đấy, không hiểu sao bình thường vợ tôi thương con lắm, thậm chí đánh con xong còn ngồi khóc tu tu vì nghĩ lại thấy thương con. Thế tại sao những lúc nổi điên lên cô ấy dường như biến thành một người hoàn toàn khác vậy?.
Theo oxii