Nói rồi tôi cúp máy. Tôi lại ngồi vào bàn làm việc đến khuya. Khi ngẩng mặt lên nhìn đồng hồ thì thấy đã 11h, lúc đó bụng đã bắt đầu đói nên tôi mới lấy khóa xe đi về.
Tôi vốn cho rằng đàn ông thì phải làm những việc lớn lao, thế nên ngoài việc đi làm kiếm tiền nuôi vợ con ra thì những việc khác như việc nhà, việc nội ngoại hai bên thì tôi dành hết cho vợ. Ai cũng bảo vợ tôi sướng, chả phải đi làm mà vẫn nhận tiền tù tì hằng tháng, tôi cũng thấy vậy. Nhưng vợ tôi thì khác.
Cô ấy liên tục kêu ca, rằng tôi không được tâm lý, không quan tâm gì đến vợ con, chỉ biết đưa tiền là xong. Cuộc sống vợ chồng thì đâu chỉ có mỗi tiền, nó còn cần rất nhiều thứ khác nữa. Cô ấy bảo cần được chồng hỏi han, cần được hẹn hò với chồng. Tôi thì thấy phiền, đi làm về mệt đủ chết rồi, ăn cơm xong là đã ríu cả mắt, chỉ muốn chui lên giường. Cô ấy không hiểu rằng một người đi làm nuôi cả nhà thì nó vất vả như nào, khi nào cũng chỉ muốn học theo mấy cái phim Hàn lãng mạn thôi.
Nhưng đến khi vợ tôi có bầu thì mới gọi là thảm họa. Cái bệnh kêu ca phàn nàn của cô ấy càng có cơ hội bộc phát. Cô ấy kêu mệt suốt ngày, khi nào cũng nôn ọe đủ kiểu. Tôi có đọc sách báo và biết đó là biểu hiện bình thường của tất cả các bà bầu, nhưng với vợ tôi, cô ấy cứ như kiểu chỉ mình có bầu, chỉ mình chịu đau ấy, nhìn là đã thấy ngứa mắt rồi.
Từ hôm cô ấy có bầu, tôi phải cắt giảm công việc để về làm việc nhà giúp cô ấy. Những ngày nghỉ đối với tôi bây giờ không còn là thiên đường nữa, vợ tôi khi nào cũng yêu cầu tôi làm cái này cái nọ, muốn ăn cái này cái khác giữa lúc đêm hôm làm tôi phải cuống cuồng chạy theo phục vụ cô ấy bở hơi tai.
Tôi giảm công việc được 3 tháng đầu thì thấy không ổn, kiểu này sẽ không đủ tiền mà lo cho con mất, thế là tôi lại quay trở lại lịch làm việc cũ. Vợ tôi lại chì chiết, bảo tôi không biết quan tâm vợ con, cả thứ 7, Chủ nhật cũng chỉ biết đến công việc. Tôi càng ngày càng ghét vợ, bao nhiêu tình cảm cứ thế biến đi hết, giờ tôi sống chỉ vì con mà thôi chứ cứ nhìn thấy mặt vợ là tôi đã không ưa rồi.
Đêm đó tôi phải làm việc muộn, tôi thấy vợ gọi thì ấn nút từ chối. Kiểu gì cô ấy cũng gọi tôi về ăn cơm đây mà. Sau thấy gọi nhiều quá nên tôi cầm máy, đầu dây bên kia, giọng vợ tôi run rẩy:
– Anh ơi… Anh, em không xong rồi, chảy máu anh ạ.
– Cô lại bày trò gì à? Đừng có lắm chuyện, làm xong việc thì tôi về.
– Nhưng em chảy máu thật anh ạ.
– Chảy máu tí mà cứ như sắp cháy nhà. Cứ đợi đó, tí tôi về.
Nói rồi tôi cúp máy. Tôi lại ngồi vào bàn làm việc đến khuya. Khi ngẩng mặt lên nhìn đồng hồ thì thấy đã 11h, lúc đó bụng đã bắt đầu đói nên tôi mới lấy khóa xe đi về.
Về đến nhà, một cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mặt tôi. Vợ tôi nằm bất tỉnh trên vũng máu. Tôi hoảng quá, gọi cấp cứu. Tôi cứ nghĩ vợ mình chỉ chảy máu nhẹ, nào ngờ…
Kết quả, bác sỹ không giữ lại được đứa bé vì cấp cứu quá muộn. Vợ tôi nằm đó, mắt nhắm thiêm thiếp nhưng ở khóe mắt cô ấy, mấy giọt nước long lanh cứ thi nhau chảy ra. Tôi thương vợ bao nhiêu thì lại tự trách mình bấy nhiêu. Giá như lúc đó tôi chạy về đưa vợ đi cấp cứu thì đâu xảy ra chuyện đáng tiếc như bây giờ. Lúc này vợ tôi đã mang thai 7 tháng, cũng gần đến thời gian sinh rồi, vậy mà…
Sau khi xảy ra chuyện, vợ tôi ít nói và hầu như không nhìn mặt tôi. Kinh khủng hơn nữa, 2 năm sau đó cô ấy vẫn không có con. Đi khám, bác sỹ bảo do lần trước bị ảnh hưởng nên có thể vợ tôi sẽ không có con được nữa.
Tôi nghe tin mà bàng hoàng, tất cả là do tôi quá chủ quan, cứ nghĩ vợ mình bày trò nhõng nhẽo. Nếu như tôi về nhà sớm, nếu như tôi quan tâm đến cô ấy hơn thì có lẽ, giờ con tôi đã được cứu và vợ tôi cũng không lâm vào tình cảnh đau khổ như thế.