Tôi nghe đến đó cảm giác như sấm sét đang nổ bên tai, bủn rủn sốc đến tột độ. Giờ tôi đã hiểu vì sao cả năm nay tôi tôi miệt mài chọc thủng bao cao su và kết quả lại như vậy. Tôi lảo đảo rồi ngất lịm.
Tôi và chồng kết hôn đến nay đã hơn 1 năm. Cuộc sống vợ chồng trôi qua khá êm đềm. Chồng tôi không được lãng mạn như người khác. Anh là kiểu đàn ông có trách nhiệm, chăm chỉ làm việc, có ý chí tiến thủ và không hay bia rượu, thuốc lá, với tôi như vậy là đủ. Ngày lấy nhau về chồng bàn với tôi kế hoạch chuyện con cái 1 vài năm để tập trung vào sự nghiệp cũng như để vợ chồng dành thời gian cho nhau.
Ban đầu nghe anh nói vậy tôi cũng gật đầu hưởng ứng, nhưng càng lâu thấy bạn bè khoe con cái tôi cũng thấy muốn có con. Tôi vốn là người yêu trẻ con, nên nghĩ đến cảm giác được làm mẹ tôi rất háo hức. Tôi có bàn với chồng nhưng anh vẫn kiên quyết nói: “Mình đã tích góp được gì đâu mà em đòi có con, tiền nhà còn chưa trả hết đây này, thôi em chịu khó thời gian nữa nhé”.
Tôi hụt hẫng vô cùng, sau bao ngày suy nghĩ cuối cùng tôi nghĩ ra 1 cách đó là chọc thủng bao cao su của chồng. Tôi miệt mài chọc thủng bao cả năm nay mà vẫn chưa có kết quả, lỗ thủng ngày càng to lên nhưng vẫn không thấy gì.
Tôi như ngồi trên đống lửa, đêm đêm tôi mất ngủ suy nghĩ đủ điều. Nhiều hôm nằm ngắm nghía chồng tôi thầm nghĩ tính ra mình mới 25 chồng cũng mới ngấp nghé 30 mà sao chuyện đó nó giảm 1 cách tệ hại thế này. Đi làm về mệt vợ chồng lăn vật ra ngủ, đã vậy mỗi lần gần gũi đều dùng bao. Tôi thắc mắc sao nhiều chị em chọc thủng bao mà có con giỏi vậy, còn mình thì không.
Rồi vào 1 ngày đẹp trời tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của chồng và mẹ chồng:
– Mẹ giờ con phải làm sao đây, vợ con khổ sở chuyện con cái quá rồi. Hay con nói thật với cô ấy nhé.
– Liệu làm thế có được không con, cái Trinh nó mà biết chắc nó đau khổ lắm. Tất cả cũng tại ngày đó bố mẹ lo làm ăn nơi đất khách, chủ quan để con bị quai bị nên mới ra nông nỗi này. Mẹ xin lỗi con, mẹ thực sự xin lỗi.
– Con không trách mẹ đâu, con khổ tâm quá, con chẳng biết ăn nói với vợ thế nào. Nếu cô ấy biết con vô sinh thì chắc cô ấy không sống nổi mẹ ơi.
Tôi nghe đến đó cảm giác như sấm sét đang nổ bên tai, bủn rủn sốc đến tột độ. Giờ tôi đã hiểu vì sao cả năm nay tôi tôi miệt mài chọc thủng bao cao su nhưng chẳng hề có kết quả. Tôi lảo đảo rồi ngất lịm.
Tỉnh dậy tôi thấy chồng ngồi bên, mắt đỏ ngầu, có lẽ anh đã khóc. Nhìn anh khổ sở tôi càng đau lòng, tôi thương anh vô bờ bến thương cả phận mình nữa. Tôi chẳng biết nên đối diện với sự thật nghiệt ngã này như thế nào nữa. Hai vợ chồng cứ thế ôm lấy nhau mà khóc. Chồng luôn miệng nói xin lỗi vợ, anh bảo anh cũng muốn có con lắm. Ban đầu anh định kế hoạch thật, nhưng sau anh thấy cậu bạn cũng từng bị quai bị như anh mãi chưa có con nên anh lo lắng âm thầm đi khám thì kết quả nhận được khiến anh gục ngã, anh trốn tránh vợ chuyện con cái.
Mấy hôm nay nhà tôi lặng thinh như tờ chẳng ai cười vui vẻ nổi. Bố mẹ chồng cũng thương con nên mất ăn mất ngủ gầy rộc đi, tôi cũng đã sút 4 cân rồi. Nghĩ đến tương lai mà mịt mù quá, rồi chúng tôi sẽ đi về đâu đây? Liệu có anh chị em nào từng rơi vào hoàn cảnh như gia đình tôi chưa ạ? Xin hãy chia sẻ cho tôi một ít kinh nghiệm, thực sự bây giờ tôi rất bế tắc và đau khổ.