Xong xuôi, tôi 1 tay bế con 1 tay pha sữa. Tôi gọi chồng:”Anh ơi, cắm hộ em nồi cơm.” Nào ngờ đã thấy chồng thay quần áo, xịt nước hoa thơm phức bước ra cửa:”Cơm nước gì, anh đi có việc đây, tối không về ăn cơm đâu nhé.”
Đàn ông yêu bằng mắt, vì thế khi đàn bà đẹp thì họ còn chiều chuộng, yêu đương. Nhưng tới khi nhan sắc phai tàn, đàn ông sẽ lại ra đi tìm kiếm 1 người phụ nữ khác.
Tôi cũng là 1 người đàn bà như vậy. Còn nhớ, chỉ mới vài năm trước, Vinh đã trồng cây si ở nhà tôi suốt đêm suốt ngày như thế nào.
Anh còn thề non hẹn biển đủ thứ nào là sẽ biến tôi thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Rồi vào ngày cưới, đứng trước 2 bên gia đình, anh thề rằng sẽ chung thủy đến khi đầu bạc răng long.
Vậy mà bây giờ mọi chuyện đã khác.
Từ ngày tôi sinh con, Vinh bắt đầu thay đổi.
Mẹ chồng và mẹ đẻ tôi đều ốm yếu nên không ai có thể lên thành phố giúp tôi trong những ngày ở cữ, vì thế tôi chỉ còn trông chờ vào chồng.
Mặc dù mọi việc tôi đều tự mình cố gắng làm, chỉ thỉnh thoảng mới nhờ chồng nhưng Vinh thì luôn tỏ ra khó chịu và hậm hực mỗi lần tôi nhờ vả việc gì đó.
Một lần, Vinh đang xem bóng đá thì tôi nhờ anh lấy quần áo của con mang vào thay. Vinh bước vào phòng, 1 tay bịt mũi, 1 tay dơ bộ đồ của con về phía tôi. Tôi hỏi:
-Anh làm sao thế??
Vinh nhăn mặt đáp:
-Còn làm sao nữa, từ ngày em đẻ xong nhà lúc nào cũng ám mùi hôi sữa, lại còn mùi nước đái trẻ con nữa, khó chịu, sắp không sống nổi.
Tôi trợn mắt:
-Anh nói thế mà nghe được à?? Sinh xong ai chẳng vậy.
Vinh lườm tôi:
-Làm gì có chuyện, nhiều người sinh xong còn đẹp hơn xưa. Em trông em đấy, có khác nào nái sề 5 lứa rồi không?? Mới đẻ 1 đứa mà tã quá, không dám động vào người nữa.
Nghe câu đó của chồng, tôi uất ức muốn khóc. Không ngờ anh lại có thể nói ra những lời như vậy, nhưng tôi chỉ lủi thủi thay đồ cho con.
Xong xuôi, tôi 1 tay bế con 1 tay pha sữa. Tôi gọi chồng:
-Anh ơi, cắm hộ em nồi cơm.
Theo langnhincuocsong