Ngày tôi bỏ vợ đi theo bồ, vợ tôi là một người đàn bà lôi thôi, lếch thếch đến mức, người chồng như tôi cũng không muốn nhìn.
Suốt ngày đầu bù tóc rối, ăn mặc thì luộm thuộm, người khác nhìn vào cũng bảo, sao vợ mày dạo này tiều tụy như vậy. Mà nào có phải tiều tụy. Cô ấy vẫn là một người có khuôn mặt ưa nhìn, có nét trên khuôn mặt nhưng cuộc sống gia đình, con cái khiến cô ấy quên mất bản thân mình.
Thân làm chồng, nhìn thấy vợ như vậy, tôi chỉ biết thở dài ngao ngán. Ngày nào về đến nhà cũng thấy vợ quần áo xộc xệch, người toàn mùi thức ăn và toàn mùi sữa, mùi bỉm của con. Tôi chỉ biết quát tháo vợ “làm gì mà ở nhà cả ngày không dọn được cái nhà, cứ đến lúc chồng về thì mới lau lau quét quét. Không lau quét thì sợ tôi bảo cô lười hay sao?”. Tôi nói vậy mà không suy nghĩ gì, cứ cáu gắt, khó chịu với vợ vì cảm thấy cô ấy chậm chạp. Có lúc con khóc, tôi bực quá quát tháo ầm nhà. Vì vợ không đi làm, một mình tôi gánh trên vai trọng trách kiếm tiền. Nhưng vì không có ai trông con, mà thuê giúp việc thì quá tội, thà rằng để mẹ trông còn yên tâm hơn, cô ấy thường nói như vậy.
Tôi lao vào các mối tình sai trái và ngoại tình một cách trắng trợn. Tôi không còn bận tâm tới vợ của mình. Lúc nào về nhà, tôi cũng tỏ ra khó chịu. Nơi đó chẳng được những lời ngọt ngào như với cô bồ của tôi. Nơi đó chẳng sạch sẽ đẹp đẽ như căn hộ tôi mua cho cô bồ. Mỗi lần như vậy, cảm giác so sánh trong tôi lại hừng hực. Với cô bồ, lúc nào cũng được lời lẽ ngọt ngào, âu yếm, cơm nước sẵn sàng. Với vợ, về đến nhà thì phải đợi chờ, vào bếp, hoặc có hôm ăn mì tôm vì vợ không kịp nấu. Ấy vậy nên tôi không thể nào chịu được cảnh tượng này…
Tôi cứ lao đi với cô bồ như con thiêu thân, quên người vợ tần tảo sớm hôm và đỉnh điểm là, tôi đã kí vào đơn ly hôn như lời cô bồ nói. Cô ấy bảo sẽ ở bên tôi, chăm sóc tôi… Bây giờ thì tôi đã thấm thía…
Cô bồ ngày nào, giờ là vợ hai của tôi, chẳng được như vợ cũ. Ăn vận lôi thôi cũng chẳng khác gì vợ tôi. Cũng một nách hai con, cũng suốt ngày càu nhàu, cau có khó chịu. Cô ấy còn chẳng nhịn chồng, cũng không chiều chồng. Tôi về nhà là phải lao đầu vào bếp nếu thích ăn. Còn không thì ra ngoài hàng, ăn mì. Có bạn gọi, cô ấy nhảy bổ lên đi chơi, cà phê, còn tôi thì chầng hẫng với hai đứa con, mặc kệ không cần biết.
Con ốm, tôi cũng phải lao đầu vào lo chứ nào có chuyện như vợ cũ thức cả đêm trông con, còn chồng vẫn ngủ không kêu ca cằn nhằn. Giờ cô ấy béo ú, xấu xí, chẳng còn những lời dịu dàng, ngọt ngào như trước nữa. Những lời nói ‘em sẽ chăm sóc anh cả đời, lo cho anh chu đáo giờ đâu rồi? Chỉ là những lời khó chịu, mệt mỏi… chán nản’.
Nghĩ lại, vợ cũ, tôi cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Giờ cô ấy và con ra sao? Tôi còn không một lời hỏi thăm con từ ngày chúng tôi bỏ nhau? Hôm đó, tôi lần vào Facebook của vợ, ngắm những hình ảnh của hai mẹ con khiến tôi thật sự choáng. Vợ tôi, sau bao nỗ lực làm đẹp, giờ cô ấy xinh, dịu dàng, thanh thoát, hai mẹ con chụp ảnh với nhau như trên thiên đường. Tôi nhìn mà hối hận vì những ngày tháng được yêu thương chăm sóc lại không biết trân trọng. Tôi coi thường vợ mình, chửi mắng cô ấy và giờ thì ân hận đã muộn màng.
Đúng là đàn ông cả thèm chóng chán, đứng núi này trông núi nọ. Ngày hôm nay vợ mình có thể xấu, người đàn bà khác có thể đẹp nhưng phải nghĩ, người đàn bà khác có đang làm vợ, làm mẹ như vợ mình, có phải là người ngày ngày chăm sóc, yêu thương quan tâm mình và con cái của mình? Giá ngày ấy tôi nghĩ được như vậy thì bây giờ, tôi đã không phải hối hận thế này!