Lam nghe mẹ dặn thì dạ vâng các kiểu, cô thấy thương mẹ quá, khi nào cũng lo con gái bị nhà chồng bắt nạt. Lam có công việc ổn định, dù nhà chồng giàu và Phong cũng mấy lần bắt vợ bỏ việc nhưng cô kiên quyết không bỏ, cô muốn tự lập và không muốn bị mang tiếng là ăn bám nhà chồng.
Lam và Phong cưới nhau đã được 2 năm nhưng số lần Phong về thăm nhà Lam chỉ được khoảng 3 lần, 2 lần đầu là về để lo chuyện cưới xin. Phong ở thành phố, là con nhà có điều kiện, Lam thì xuất thân từ miền quê nghèo, nhà cũng không có điều kiện nên khi biết tin cô lấy Phong, mẹ cô mừng lắm. Cả đời bà nghèo khổ, cực nhọc rồi, lại chẳng được nhờ chồng, giờ thấy con gái kiếm được tấm chồng tử tế thì mừng lắm. Lần nào Lam về nhà, bà Bê cũng nhắc con gái nên sống biết điều với nhà chồng, đừng làm cho họ phật ý và phải luôn luôn nhẫn nhịn với chồng.
Lam nghe mẹ dặn thì dạ vâng các kiểu, cô thấy thương mẹ quá, khi nào cũng lo con gái bị nhà chồng bắt nạt. Lam có công việc ổn định, dù nhà chồng giàu và Phong cũng mấy lần bắt vợ bỏ việc nhưng cô kiên quyết không bỏ, cô muốn tự lập và không muốn bị mang tiếng là ăn bám nhà chồng.
Ngày thứ 7 sắp tới là giỗ bố Lam, cô đã dặn Phong phải về vì mấy lần trước anh đều không về được vì bận đi công tác. Phong ừ rồi nhưng gần đến ngày, anh lại bảo bận vì có cuộc họp đột xuất, bảo Lam về trước đi, ngày chủ nhật Phong sẽ lái xe về. Về nhà, ai cũng hỏi Lam chồng đâu khiến cô phát ngại, chả bao giờ nhà Lam làm gì mà thấy Phong xuất hiện, khi nào anh cũng bận việc, ngược lại, nhà Phong làm gì thì anh bắt vợ nghỉ việc ở nhà cho bằng được.
Hôm đó Phong về thì việc cỗ bàn đã xong xuôi. Bà Bê thấy con rể lâu lâu mới về thăm quê vợ một lần thì mừng lắm. Từ sáng bà đã lặn lội ra đồng bắt cua để nấu canh cho con rể ăn, thấy mẹ vất vả, Lam bảo để cô đi mua cho nhanh nhưng bà Bê cản lại, bà bảo cua ngoài chợ không ngon đâu, để bà bắt một tí là xong ấy mà.
Rồi bà Bê hì hục ngồi giã cua, hái mồng tơi và rau đay để nấu canh. Đến khi Phong về, mâm cơm đã được Lam bưng ra. Bà Bê bảo con rể đi rửa mặt mũi tay chân rồi vào ăn cơm.
Nhưng đến khi ngồi vào chiếu ăn cơm, thấy mẹ chồng lau bát bằng cái khăn đã ngả màu, Phong vội chạy ra ngoài nôn ọe dữ dội. Bà Bê cứ tưởng anh con rể lái xe đường xa bị mệt, lật đật chạy vào tìm củ gừng để cho Phong ngậm nhưng Phong xua tay rồi bảo:
– Mẹ, cái giẻ lau đó còn bẩn hơn cái giẻ lau xe của con nữa, sao mẹ lấy lau bát vậy?
Bà Bê nghe con rể hỏi thì điếng người, bà vào mâm cơm lấy cái khăn lau bát đi cất rồi bê chồng bát vào trong, lấy nước sôi trụng lại. Xong xuôi, bà bê ra rồi bảo Phong:
– Mẹ sơ ý quá, mẹ trụng nước sôi rồi, con vào ăn đi cho nóng.
Lúc đó Lam đang ở dưới bếp, cô dỏng tai nghe cuộc hội thoại của chồng và mẹ, cô thương mẹ lắm nhưng vẫn nín nhịn cho đến khi nghe chồng mình hét lên:
– Ối giời ơi, canh gì mà nhớt nhớt nhìn gớm vậy mẹ, lại còn mấy con cua này nữa, vẫn còn đang dính bùn hay sao ấy, mùi cứ thum thủm ấy. Mẹ ăn quen rồi thấy ngon chứ con mới ngửi thôi đã thấy buồn nôn rồi.
Bà Bê cứng họng, tay bà run run không còn cầm nổi cái bát nữa. Phong lúc đó cứ như đứa trẻ bị đối xử bất công, anh gằn giọng lên:
– Cứ tưởng về quê vợ được nghỉ ngơi, ăn bữa cơm ngon, nào ngờ toàn ăn phải bùn. Thế này thì lần sau con chả về nữa đâu.
Lúc đó Lam chạy lên, hất tung cả mâm cơm đi rồi ôm lấy mẹ. Lam gắt lên:
– Anh không ăn được thì biến, anh có biết mẹ tôi oằn lưng bắt cua cả sáng để nấu cho anh ăn không? Thử hỏi mấy năm qua anh đã làm được gì cho mẹ tôi mà cứ đòi hỏi?
Nói xong, Lam đẩy chồng ra khỏi nhà rồi quát:
– Anh biến đi cho tôi, biến lên cái xe ô tô sang trọng về cái nhà to bự của anh đi, chồng tôi có thể thay chứ đời này tôi chỉ có duy nhất 1 người mẹ thôi. Anh biến đi cho tôi nhờ.
Nói xong, Lam quay vào ôm lấy mẹ. Cô biết mình không hề hành động sai. Sau hôm đó, cô cũng biết giữa mình và chồng chỉ còn lại tờ đơn ly hôn bởi tính chồng cô vốn bảo thủ, từ trước đến nay làm vợ anh, cô chưa bao giờ dám cãi nửa lời, nhưng hôm nay thì cô không thể im lặng được nữa. Ly hôn với người chồng như vậy cô không hề thấy tiếc nuối chút nào.
Theo media