Đàn bà có một ưu điểm, khi đã yêu là yêu hết lòng, khi được đối đãi tốt, chân thành, họ cũng sẽ hết lòng đối đãi lại không toan tính thiệt hơn. Với chồng thì càng đúng. Chỉ cần được chồng yêu, chồng chiều và dùng những lời hay ý đẹp thì họ chẳng quản ngại gì, yêu cầu nào của chồng họ cũng đáp ứng một cách tình nguyện và vui vẻ.
Tôi, thân làm đàn ông, không tự kiêu là hiểu đàn bà 100% nhưng tự tin khẳng định hiểu phụ nữ, hiểu vợ mình. Suy từ vợ tôi thì biết.
Hôm đó, tôi cực kì thèm ăn cá chép om dưa nhưng cái món ấy ở chợ gần nhà tôi không mấy khi bán. Tôi khẳng định vậy luôn vì nhiều lần tôi mở lời nhưng vợ vẫn không tìm ra hàng nào bán. Thế nhưng, thèm quá biết làm sao. Tôi đành gọi cho vợ ỉ ôi: “Vợ yêu của anh ơi, nay anh có một yêu cầu này có được không, vợ chiều anh nhé. Anh thèm cá chép om dưa đã bao lâu, mà không được thưởng thức. Anh muốn được ăn món này dó chính tay vợ anh nấu, chứ ăn ngoài hàng chán lắm, anh chẳng thích đâu. Mấy anh em rủ anh đi ăn nhưng anh thích về ăn với vợ cơ, thích được vợ nấu cơ”. Nghe đến đây thì vợ tôi hứng khí lắm. Vợ bảo: “Được rồi, chồng cứ yên tâm, em sẽ tìm bằng được thì thôi. Không có ở đây thì có ở chỗ khác, đảm bảo sẽ cho chồng được thỏa mãn sở thích”.
Tối ấy, tôi được một nồi cá chép om dưa ăn no kễnh bụng, sướng rên người. Trời se lạnh, làm chén rượu nhâm nhi, cảm giác ấy quá là sung sướng. Sướng nhất là thèm cái gì được ăn cái đó. Từ hôm đó, cứ mỗi lần thèm cái gì là tôi lại nịnh vợ ngọt ngào như thế, vợ tôi lại chiều theo ý tôi luôn, mặc dù trước đó vợ chẳng thích nấu nướng cho lắm. Thế mà bây giờ tôi lại thấy vợ đi học nấu ăn, học những món tôi thích, thế mới oách chứ. Được ăn như thế, chẳng bổ là gì các đấng mày râu. Mà bổ thì đương nhiên trường sinh bất lão, sống lâu, khỏe người. Một lời nói mà được cả tấm lòng, mất gì mà không làm hả mấy ông đàn ông?
Có lần, tôi đi đá bóng về, người đau ê ẩm. Hôm đó vợ không thích tôi đi đá bóng vì đã hẹn với bạn vợ nhưng vì việc quan hệ nên tôi phải đi. Thế là vợ giận. Tôi về lại đau người ê ẩm nên đêm hôm không động chạm gì vào vợ, cứ gác chân lên vợ là vợ lại đạp ra. Bực quá, vợ quát tháo ầm nhà. Tôi dịu giọng: “Vợ ơi, anh đi đá bóng về đau người quá, em không thương anh lại còn quát anh. Em yêu chồng thì xoa bóp cho chồng, mai chồng đền quà. Anh chỉ muốn đi với vợ chứ có phải là không muốn đâu, chỉ là công việc, đá bóng cũng là ngoại giao với đối tác. Anh có đi cũng là vì kiếm quan hệ, kiếm tiền cho vợ cho con thôi mà. Vợ không thương anh lại nạt anh, anh buồn lắm! Vợ anh là nhất, anh đâu dám sai lời”. Ban đầu, vợ còn nhõng nhẽo nhưng khi thấy tôi ôm ấp, thủ thỉ thì vợ lập tức quay ra đấm bóp cho chồng. Vợ vừa đấm vừa phụng phịu: “Chết tiệt ông chồng xấu tính, chỉ bỏ vợ đi chơi là nhanh”. Tôi hiểu, trong câu nói ấy của vợ toàn là những lời giận hờn yêu thương cả. Tối hôm đó tôi hả hê trong lòng. Mới nịnh vợ vài câu đã được massage miễn phí. Không sướng thì ai sướng cho?
Hôm ấy, đi nhậu với mấy người bạn, về muộn. Vợ gọi điện thì anh bạn tôi nghe máy quát vợ bảo “nó còn uống rượu, em cho nó thở tí, gọi gì gọi lắm thế”. Vợ tôi tức lắm nhưng vẫn dịu giọng nói: “vâng, anh đưa máy cho chồng em ạ”.
Biết vợ giận, tôi cũng nhẹ nhàng. “Vợ ơi, cho anh chơi một tí nhé, tầm 10 giờ anh về, vợ yên tâm, anh không để vợ phải lo lắng đâu”. Hôm ấy, 11 giờ tôi mới mò về được tới nhà, người đầy mùi rượu. Vợ tức quá không nói gì, cứ nằm im một góc. Phen này mà giận mấy ngày chắc tôi tổn thọ. Chiến tranh lạnh mệt mỏi vô cùng. Tôi không thích giận dỗi gì khi mà trong nhà chỉ có hai vợ chồng. Thế là, tôi lại nịnh vợ.
Đọc được dòng ấy, tôi cười phá lên. Tôi biết, vợ chẳng giận mình được đâu. Đàn bà yếu lòng, giận làm sao nổi?
Tôi viết ra tờ giấy, “vợ là số 1” rồi bày trò trêu vợ. Đợi vợ ngủ say, tôi luồn tờ giấy vào trong người vợ, để khi vợ tỉnh dậy thấy nó thì giật mình. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi ngạc nhiên không thấy vợ đâu, chạy xuống nhà thì vợ đã đi làm. Thấy đồ ăn sáng dọn sẵn. Vợ còn viết lại dặn “anh ăn đi kẻo nguội. Nay anh mệt thì nghỉ tạm nhé, em xin phép hộ anh rồi. Ở nhà phải ngoan và phải nhớ vợ là số 1 nghe chưa”.
Đọc được dòng ấy, tôi cười phá lên. Tôi biết, vợ chẳng giận mình được đâu. Đàn bà yếu lòng, giận làm sao nổi? Nếu mà ông chồng biết cách chiều vợ, thì chẳng có gì là khó khăn cả. Vợ chồng như cơm sôi bớt lửa, người giận thì người nhún, sẽ không có chuyện đôi co, cãi vã suốt ngày mệt đầu mệt óc. Sống được ăn ngon, được đấm bóp thoải mái, được hả hê vui vẻ, được vợ yêu chiều, chăm bẵm chỉ vì biết nịnh vợ, đội vợ lên đầu âu cũng đáng. Có gì mà không nịnh được hả mấy ông. “Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”.