Giá như em đừng yêu anh nhiều như thế, có lẽ chúng ta sẽ không xa nhau!
Tôi đã từng yêu em. Yêu rất nhiều.
Tôi yêu nụ cười của em. Nụ cười trong sáng và tươi tắn.
Tôi nhớ có lần em ngồi trên khán đài vắng cổ vũ cho trận bóng rổ của tôi. Suốt cả trận, em đã không nói gì, cũng chẳng gào thét gọi tên hay vẫy cờ cổ động. Nhưng bất cứ khi nào tôi nhìn lên khán đài, dù lướt qua hay nhìn thẳng, đều thấy ánh mắt em nhìn tôi, lấp lánh trong ánh nắng đầu hè. Điều đó có thể chẳng có gì đặc biệt nhưng không hiểu sao lại in đậm trong tâm trí tôi.
Em nói rằng chưa có ai như tôi. Vì tất cả mọi sở thích giữa chúng tôi đều trùng khớp. Thậm chí là cùng thần tượng một người, cùng muốn ăn một món, cùng khao khát một giấc mơ. Thậm chí, người này nói một nửa, người kia có thể tiếp lời.
Đã có những ngày say đắm. Tôi và em hiến trọn thanh xuân cho tình yêu. Dắt tay nhau trên bãi cát sông Hồng ngày đông nước cạn, tưởng chừng tình yêu này có thể kéo dài mãi mãi.
Vậy mà, vào một ngày tỉnh dậy đã thấy hết yêu. Đơn giản đến mức chính tôi còn không tin vào bản thân mình.
Lần đầu tiên tôi thấy em gào thét, lạc giọng đi vì khóc. Tất cả mọi người xung quanh đều ngơ ngác. Bố mẹ tôi đã chuẩn bị cho lễ cưới của hai đứa. Em gái tôi thì không ngừng biểu tình về việc em sẽ không là chị dâu của nó nữa.
Đến tôi cũng không hiểu tại sao.
Rồi tôi tắt máy. Chạy trốn.
Đến khi trở lại, tôi đã xin lỗi em, mặc dù lời xin lỗi dường như quá sáo rỗng. Em hỏi tôi em đã sai ở đâu. Em có thể sửa, em có thể thay đổi.
Không. Em không sai. Em chưa bao giờ sai. Chỉ là tình yêu của tôi dành cho em không đủ để bước tiếp. Em quá tốt, quá chu đáo, khiến tôi ngột ngạt. Tôi chỉ ước, ước rằng mình đã nói em hãy dành thời gian riêng cho em nhiều hơn. Hãy cứ đi chơi với bạn bè nếu em muốn. Chứ không phải là rong ruổi cùng tôi đi lùng đĩa game dưới trời trưa, dù cho em cực ghét trời nắng. Tôi đâu biết, những điều đó – nhỏ thôi, lại như những con sâu bé nhỏ, len lỏi, gặm nhấm cái cây tình yêu mà chúng tôi đã cùng vun xới.
Mọi người có thể mắng tôi khốn nạn. Mắng tôi là đồ tồi. Là thằng đểu.
Nhưng tôi không thể tiếp tục yêu em được nữa.
Tôi tắt điện thoại khi thấy em gọi. Tôi không trả lời tin nhắn của em. Khi tình yêu đã sụp đổ, còn lại gì nữa đây?
Tôi tự trách mình. Tại sao em tốt như vậy mà mình lại có thể đối xử tệ bạc như thế. Tại sao quãng thời gian dài bên nhau lại không thể cứu vãn được tình yêu của tôi và em. Tại sao tôi và em không thể làm lại. Bắt đầu những cái mới. Hàng trăm câu hỏi tại sao, chồng chất chồng chất…!
Ngày nắng…
Tôi gặp em. Bên một người khác!
Em mỉm cười. Nụ cười an yên.
Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn.
“Em đã từng nghĩ chúng ta sinh ra là của nhau khi tất cả ý thích, suy nghĩ đều là một và dường như anh là em thứ hai vậy. Và hai chúng ta đã nhầm. Chúng ta giống nhau, nhưng không có sự đồng điệu. Những gì em làm cho anh, em cứ nghĩ đó là sự hy sinh, và sẽ làm anh vui, sẽ làm anh yêu em hơn. Nhưng bởi lạc nhịp, mà anh lại chỉ thấy đó là khó chịu, đó là phiền lòng, là rắc rối. Cũng bởi lạc nhịp mà tình yêu đã trở thành gánh nặng. Dù sao thì mọi chuyện đã qua. Thật lòng cảm ơn anh đã từ bỏ em.”
Tôi cũng cảm ơn em – người con gái tôi đã từng rất yêu.