Lúc nào cậu bé Hòa cũng “phải” mở mắt, bất kể thức hay ngủ. Cậu theo mẹ rong ruổi khắp phố đi bộ trong chiếc xe nôi cũ màu đỏ. Rồi một hôm, ai đó dừng lại đọc mảnh giấy treo trước nôi…
“Do nhà bị cháy, cháu bị bỏng nặng, mong bà con cô bác giúp đỡ cháu. Cháu xin cảm ơn!”.
Tờ giấy ghi những dòng chữ trên đã thay mới vài lần trước khi được ép plastic, và nó cũng đã kịp xuất hiện trên mạng xã hội qua vài tấm ảnh chụp vội của khách qua đường.
Phố đi bộ hồ Gươm cuối tuần nào cũng đông nghịt người bất kể nắng mưa đông hè, nhưng trong số hàng trăm nghìn bước chân qua lại, chỉ có vài chục người dừng lại trước tờ giấy đó, chăm chú đọc, rồi tiến lại gần chiếc xe nôi.
– Cho cô mua cái thổi bong bóng này nhé, để cháu gái cô chơi.
– Vâng, 20 nghìn cô ạ.
Người phụ nữ trẻ nhỏ nhẹ gửi trả lại tiền cho khách, lễ phép đưa bằng 2 tay. Gương mặt cô đầy sẹo rỗ, chân mộc không chút son phấn, áo quần cũng giản đơn. Có lẽ đó là mẹ của bé trai nằm trong nôi, vì cứ chốc lát cô ấy lại quay sang nhìn con, kéo lại chăn gối lót dưới nôi cho bé nằm thoải mái.
Cậu bé nằm im không cựa quậy, nhịp thở đều đều giống như đang ngủ, chỉ có điều thật lạ là đôi mắt bé cứ mở trừng trừng. Ngay trên thành nôi, còn có 1 chiếc giỏ nhựa đựng đầy bút, giấy lau tay, kẹo cao su… khiến cậu bé phải co chân để nằm
Không khó để biết được lý do 2 mẹ con họ ngồi bán hàng mưu sinh trên lề phố: “Con trai em đấy, mới 4 tuổi thôi. Mẹ con em chỉ có mỗi cái thùng xốp này đựng ít đồ lặt vặt, chai nước, gói kẹo… cho ai cần thì vào mua.
Biết là chẳng được bao nhiêu, nhưng dù phải ngồi đây bao lâu nữa em cũng ngồi, để gom tiền đi phẫu thuật bỏng cho con. Cháu bị như này, cũng là do em bất cẩn…”.
Người mẹ trẻ ấy tên Hà, năm nay đã 27 tuổi. Con trai cô tên Năng Bảo Hoàng, nhưng bây giờ đã đổi lại thành Hòa, bởi trước đây từng có người nói tên bé phạm húy, sau khi bé gặp nạn, vợ chồng Hà lại càng lo lắng nên quyết định thay tên khác cho con với hy vọng cuộc sống của bé sẽ gặp nhiều may mắn hơn.
Hà sinh ra ở một miền quê nghèo vùng Lạng Sơn, lấy chồng xong thì dắt díu nhau xuống thủ đô thuê trọ trong căn phòng nhỏ ở An Dương, Tây Hồ. 2 con trai lần lượt chào đời, gánh nặng kinh tế đè lên vai đôi vợ chồng trẻ, nhưng Hà vẫn tin rằng cứ chăm chỉ sẽ được đền đáp. Cho đến 1 ngày, bi kịch ập đến khiến người mẹ trẻ đau khổ nhớ mãi không thể nào quên.
“Đợt ấy gần Tết rồi, năm 2015. Hàng xóm sang mượn bếp ga nhà em để nấu ăn, nhưng lại không khóa van lại, còn vặn hở ra, khí ga bị rò rỉ không ai biết. Trời lạnh nên em mới định đốt lửa sưởi cho con, khi đó Hòa mới được 1 tuổi 2 tháng, nhưng lửa bắt phải hơi ga nên bùng cháy, cháy cả nhà luôn.
Con trai em đứng gần quá nên lửa bắn vào cháu, may là cháu biết lấy tay che mặt nên bị bỏng hết tay, với phần da trán nữa, giờ thành sẹo co hết cả vào lên cháu không thể nhắm được mắt”.
Nhiều người qua đường nhìn tận mắt đều xì xào rằng bé bị cho uống thuốc nên trông lờ đờ mệt mỏi. Tuy nhiên, theo mẹ của Hòa thì đó là di chứng của trận bỏng suýt thiêu sống con trai mình.
Chính vì Hòa không thể khép được mí mắt mà mẹ của bé đã bị nhiều người nghi ngờ rằng “đánh thuốc cho con mê man”, rồi kiếm tiền bằng những vết bỏng đáng thương trên cơ thể bé trai chưa đầy 5 tuổi, lợi dụng lòng tốt của người qua đường.
Ai tò mò tìm đến tận nơi xem xét, hỏi dò, Hà cũng không hề giấu giếm, cô chỉ cười bảo rằng mình không bận tâm đến lời đồn của thiên hạ. Hơn 1 năm ôm con lê la khắp vỉa hè phố đi bộ mỗi dịp cuối tuần, Hà đã nghe nghìn lẻ một chuyện người ta bàn tán về mẹ con cô. Tất cả đều không quan trọng bằng việc cô có thể gom góp tiền cho con đi phẫu thuật chữa tay, chữa mắt.
“Nhà em xưa giờ nghèo lắm, gia sản lớn nhất của 2 vợ chồng sau khi cưới là mỗi con xe cũ mua lại. Đẻ con xong còn đói hơn, chồng em đi làm thuê tối ngày cũng chẳng có mấy đồng. Lúc thằng cu bé này bị bỏng, rồi nhà cửa đồ đạc cháy rụi, em cũng khóc ngất, bao nhiêu tiền của đi sạch.
Nhưng em nói thật, còn đầy người ngoài kia khổ hơn gia đình em nhiều, nên em xin ra khỏi hộ nghèo, rồi bế con ra đây để bán hàng. Hồi đầu cũng khó khăn lắm, bị đuổi suốt, nhưng sau biết hoàn cảnh của mẹ con em nên mọi người xung quanh lại giúp đỡ.
Cứ cuối tuần mẹ con em lại ra đây, đứa lớn gửi đi học, tối muộn 11 – 12h chồng em lại đến đón về. Vất vả mấy em cũng chịu được, chỉ mong tích cóp được nhiều tiền cho cháu”.
Hà bảo, trước đây cũng từng có nhà hảo tâm kêu gọi quyên góp được mấy chục triệu cho bé Hòa đi mổ, nên phần tay cũng hồi phục được ít nhiều, bây giờ bé đã có thể chơi đùa cùng anh trai rất nghịch ngợm.
Mọi sinh hoạt khác cũng bình thường, may mắn là bé không bị bỏng nặng. Tuy nhiên, đôi mắt của Hòa thì vẫn luôn mở trừng trừng khiến người khác sợ hãi, đêm cũng như ngày không thể nhắm lại được, nhìn mà xót xa.
Hỏi Hà rằng cô có biết là người ta cũng chia sẻ về mẹ con cô trên mạng xã hội hay không, bà mẹ trẻ ngượng nghịu lắc đầu. “Chắc là người ta lại bảo em lừa đảo, lợi dụng con phải không.
Em có năn nỉ bắt ai mua hàng đâu, cũng không xin tiền, thương thì ông bà cô bác đi qua mua giúp cái nọ cái kia, chứ giờ mang tiếng ôm con ra đường để nó khổ sở, mà chẳng giúp con lành lại được như mới đẻ thì em cũng chẳng biết phải nói thế nào. Người ta không tin mình thì đành chịu”.
Thứ 6 thì Hà ôm con ra bờ hồ ngồi từ chập tối, còn thứ bảy, chủ nhật thì ngồi từ sáng tới đêm. Đói thì nhờ em gái vẽ tranh, chị chụp ảnh dạo, cô bán nước ở gần đi mua giúp chiếc bánh mì, còn lại thì Hà chỉ để ý xem con trai muốn ăn uống gì theo nhu cầu mà thôi. Trộm vía, cậu bé cũng khá đầy đặn bụ bẫm.
Nếu không có những vết sẹo nâu đỏ chằng chịt trên mặt, có lẽ Hòa đã rất xinh trai, mà ngắm cậu bé ngủ cũng thấy dễ thương quá…
“Hòa còn 1 anh trai nữa năm nay 6 tuổi, vừa lên lớp 1 rồi. Biết em bị thiệt thòi nên cháu cũng thương em lắm, rất hay vuốt ve cưng chiều em, ra ngoài thấy ai nói gì nhắc gì đến em mà không vừa ý là cậu anh tỏ thái độ ngay, về mách bố mẹ, quát người ta không được nói xấu em. Được thế bố mẹ cháu cũng thấy an ủi ít nhiều”.
Nhìn con dần lớn lên chật cả chiếc nôi, Hà chợt rơm rớm. Cậu bé cũng đã dần ý thức được việc 2 bàn tay của mình “bị xấu xí”, những giấc ngủ cũng rất khó chịu vì mắt luôn mở ra 24/24. Vợ chồng Hà đều thương con vô cùng, nhưng vì chẳng đủ tiền cho con đi mổ, nên đó vẫn luôn là giấc mơ lớn nhất trong đời họ.
Chuyện của Hà ai tin cũng được, không tin cũng được, điều ám ảnh nhất vẫn là đôi mắt thơ ngây của con trai cô trong chiếc nôi đỏ mà thôi…
Theo soha