Con người sở dĩ sống mệt mỏi, chính là bởi vì nghĩ nhiều quá. Thân thể mệt không đáng sợ, điều đáng sợ chính là tâm linh mệt mỏi.
Khi chúng ta đối mặt với những khó khăn, có người sẽ bị chìm đắm trong đó nhưng có người lại thoát ra được, sở dĩ khác biệt là ở chỗ có thể điều chỉnh được tâm thái của mình hay không, có thể buông bỏ được không.
Cuộc sống của ai cũng có nhiều lắm những nỗi phiền muộn và khó khăn. Nếu muốn sống mà không mệt mỏi chút nào thì thực sự rất khó, nhưng vẫn có những con đường để cho chúng ta thoát ra.
Đời người tựa như một chuyến lữ hành, có một số người tựa như một vị khách qua đường…Sinh mệnh vốn là một chuyến tàu đang tiến về bến, mỗi một địa phương đi qua sẽ là một trạm tạm dừng, mỗi một người gặp phải có lẽ là một vị khách qua đường. Nhân duyên sâu lặng thì có thể trở thành người thân thiết.
Tâm người sở dĩ mệt là bởi vì thường khăng khăng giữ mà không chịu buông bỏ. Trong cuộc sống, luôn có một số chuyện đáng nhớ, cũng có một số chuyện nhất định phải xả bỏ. Buông tha và khăng khăng nắm giữ, nên lựa chọn cách nào? Dũng cảm buông bỏ là một loại châu báu.
Con người sở dĩ luôn phiền não là bởi vì không học được cách quên đi. Hết thảy sự tình đều ẩn sâu trong tâm linh, vì thế mà không xóa đi được. Cuộc sống cần hiểu rằng, điều gì nên nhớ kỹ thì nhớ kỹ, điều gì nên quên đi thì quên đi, điều gì thay đổi được thì thay đổi, điều gì phải tiếp nhận thì không thể thay đổi.
Đời người kỳ thực chính là như vậy, có những chuyện bất đắc dĩ đành phải chấp nhận. Có lúc muốn bản thân được sống vui vẻ thoải mái, nhưng lại vì người thân cận ở bên hay những sự tình phát sinh làm ảnh hưởng mà không thể dứt ra được. Cho nên, nhân sinh luôn chất chứa nhiều những điều tiếc nuối.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, sinh mệnh của mình cuối cùng vẫn phải do mình nắm giữ, chi phối và chịu trách nhiệm. Mỗi một ngày trôi qua, những ký ức không tốt cũng sẽ phai nhạt đi một ngày, những người thân yêu cũng sẽ rời xa thêm một ngày, những giấc mơ cũng bị đánh thức thêm một ngày. Cho nên, những gì cần buông tha thì quyết không nên giữ lại, những gì nên quý trọng thì quyết không buông tha.
Nếu nắm giữ mà không hạnh phúc, không vui vẻ thì chi bằng hãy buông tay? Nếu luyến tiếc, không buông bỏ xuống được thì chấp nhận thống khổ. Điều nhân sinh nuối tiếc nhất là dễ dàng buông bỏ những gì nên giữ, khăng khăng giữ lại những gì nên buông bỏ.
Rất nhiều khi, người ta khăng khăng nắm giữ cho được những gì nên buông bỏ và cuối cùng tạo thành nỗi thống khổ cho bản thân mình. Nhưng cũng có rất nhiều khi, buông bỏ không phải là mất đi mà lại là nhận được nhiều hơn.
Quá nhiều u buồn sẽ khiến con người mệt mỏi, vậy sao không buông bỏ xuống để đi đoạn đường đời được thong dong, thản đãng?
The phunuhiendai