Mong ước đưa các con đi du lịch khắp nơi cuối cùng cũng trở thành hiện thực, nhưng kết thúc của nó lại là một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ cho người duy nhất còn sống sót – cô bé Terry.
Hơn 56 năm trước, một cô bé 11 tuổi đã bị bỏ rơi trên con tàu đang chìm, còn bố mẹ và anh trai, em gái của cô bé bị giết chết một cách tàn nhẫn. Trong bốn ngày, cô bé đã phải xoay xở mọi cách để sinh tồn trên biển, không nước, không thức ăn, phơi mình giữa đại dương mênh mông và ánh nắng gay gắt của mặt trời.
Ký ức đáng quên đó tưởng chừng sẽ mãi mãi chìm sâu xuống đáy đại dương nhưng một cách kỳ diệu, cô bé đã xoay xở để sống sót. Và điều kỳ diệu thứ 2 xảy ra vào năm 1999, khi một người bạn của cô – nhà tâm lý học Richard Logan, đồng tác giả cuốn hồi ký ‘Alone, Orphaned on the Ocean’ – gợi ý việc sử dụng ”huyết thanh nói thật” vào năm 1999 để giúp cô nhớ lại tường tận những sự kiện đã xảy ra trong quá khứ để hoàn thành cuốn sách này.
Và dưới đây là câu chuyện khó tin nhưng ngoạn mục của Terry Jo, cô gái đã sống sót ở đại dương sau cái đêm mà cô mất cả gia đình của mình.
Bác sĩ Arthur Duperrault (42 tuổi) là một người giàu có trong thị trấn yên bình ở Wisconsin. Ông và vợ là Jean (38 tuổi) vẫn luôn muốn cùng các con Brian (14 tuổi), Terry Jo (11 tuổi) và Rene (7 tuổi) thực hiện một chuyến du lịch.
Ngày 8/11/1961, cả gia đình đã thực hiện một chuyến đi từ Florida tới Bahamas trên du thuyền Bluebelle mà họ đã thuê do thuyền trưởng Julian Harvey (44 tuổi) cầm lái, đi cùng là người vợ của ông, bà Mary (34 tuổi).
Suốt 4 ngày sau đó, thuyền trưởng Harvey đã dẫn gia đình Dupperaults đi vòng quanh quần đảo Bahamas tham quan. Con tàu Bluebelle rong ruổi qua những hòn đảo xinh tươi nhất của quần đảo Bahamas, hướng về phía chuỗi đảo Bimini. Cả gia đình đã có những giây phút thư giãn, thoải mái lặn biển, bơi lội, lượm lặt vỏ sò trên bờ biển.
Sau kỳ nghỉ, cả gia đình quyết định trở về Wisconsin. Vào ngày chủ nhật trước khi trở về lại Mỹ, gia đình Depparaults dừng lại tại Sandy Point để hoàn thành một số thủ tục nhập cảnh. Gia đình hy vọng sẽ về được trước Giáng sinh. Tuy nhiên, đêm đó đã trở thành đêm cuối cùng của nhiều con người trên chiếc du thuyền Bluebelle.
Vào khoảng 9h tối, cô bé Terry Jo quyết định lên giường đi ngủ. Tuy nhiên, giữa đêm, tiếng hét thất thanh của anh trai đã làm em tỉnh dậy: “Cứu con, bố ơi cứu con”. Cô bé không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có những âm thanh la hét và tiếng bước chân của mọi người chạy trên sàn. 5 phút sau, mọi thứ im bặt. Cô bé bò ra khỏi phòng mình và thấy cảnh tượng kinh hoàng: anh trai và mẹ Terry nằm bất động trên một vũng máu trong cabin chính.
Không biết phải làm gì, Terry Jo trèo lên thang và nhìn xuống dưới: máu me vương vãi khắp thuyền cùng với một con dao đầy máu. Dù sợ hãi, Terry vẫn tiếp tục leo lên đến khoang thuyền trưởng. Ông Harvey hét lớn khi thấy Terry: “Đi xuống ngay”!. Cô bé quay lại căn phòng của mình và chờ đợi.
Một lúc sau, con thuyền bị rò rỉ và ngập nước. Sóng to gió lớn, sấm sét đì đùng. Nước bắt đầu tràn vào phòng của Terry. Cô bé biết rằng mình không thể ở đây, em cần lấy hết can đảm để đi lên trên. Khi leo lên cao, cô bé thấy một chiếc thuyền nhỏ đang nổi lềnh bềnh bên cạnh du thuyền. Có vẻ như thuyền trưởng đã sẵn sàng rời đi.
Kiệt sức và cô độc, Terry Jo cố gắng tìm kiếm bất cứ thứ gì để có thể níu vào khi con thuyền chìm. Cô bé nhớ đến một chiếc phao được treo ở gần cabin chính. Lội bì bõm qua vũng nước, Terry tìm đến căn phòng đó và bám lấy chiếc phao.
Trong 4 ngày lênh đênh, dưới cái nắng thiêu đốt của mặt trời, không có nước, không có thức ăn, chỉ có độc một bộ pyjama trên người để giữ ấm, nguy hiểm có thể ập tới bất cứ lúc nào. Cô bé chỉ biết cầu nguyện sao cho chiếc phao nhỏ bé không bị con sóng lớn làm hỏng. Tuy nhiên, Terry Jo nhận ra rằng, ánh nắng của vùng nhiệt đới cũng là một cơn ác mộng. Khi màn đêm lạnh qua đi nhường chỗ cho ánh mặt trời chói chang, làn da mỏng tang của Terry Jo như bị hun chín dưới ánh mặt trời. Lưỡi cô bé trở nên khô và cổ họng bỏng rát.
Còn về phần gã thuyển trường Harvey, hắn đã nhanh chóng leo lên chiếc thuyền nhỏ còn lại của chiếc tàu và chạy thoát. Hắn đã được tìm thấy cùng với thi thể cô con gái út Rene của gia đình Duberrault. Harver nói với các nhân viên cứu hộ rằng con tàu gặp bão và bị thiêu cháy, tất cả mọi người đều chìm xuống cùng con tàu. Hắn còn khai rằng đã cố gắng cứu sống cô bé Rene nhưng không thành công và chỉ có duy nhất mình hắn may mắn thoát chết.
Mặc dù cảnh sát vẫn còn nhiều nghi ngờ về câu chuyện nhưng họ không có bất cứ bằng chứng nào để xác thực. Cho đến khi một con tàu chở hàng của Hy Lạp đã phát hiện ra cô bé Terry Jo đáng thương trên biển. Ngay lập tức em được chuyển tới bệnh viện ở Miami trong tình trạng mất ý thức, bị mất nước, bị bỏng nặng và sốt cao.
Một tuần sau đó, đội tuần tra bờ biển đã hỏi cô bé về những gì xảy ra trên chiếc du thuyền hôm đó. Câu chuyện của Terry khác hẳn so với những gì ông Harvey kể về một vụ hỏa hoạn trên thuyền. Qua điều tra, cảnh sát phát hiện rằng ông Harvey đã giết vợ mình để ăn chặn 20.000 USD tiền bảo hiểm. Gã sau đó đã giết cả gia đình của Terry để diệt khẩu do họ đã chứng kiến tội ác nọ.
Sự kiện Terry Jo và những khó khăn trong việc tìm chiếc bè cứu sinh của cô bé đã khiến lực lượng cảnh sát biển thay đổi màu sắc của những chiếc bè từ trắng sang màu cam sáng vào năm 1962. Nhờ có sự thay đổi màu sắc bè cứu hộ mà hàng năm, những ca mất tích hay cứu hộ cứu nạn trên biển trở nên đơn giản hơn nhiều. Nếu bạn nằm trong những trường hợp trên, bạn sẽ làm gì để tự cứu mạng mình, có đủ bản lĩnh, sức mạnh như cô bé 11 tuổi trong câu chuyện trên đây?
Nguồn ảnh Internet
Theo bestie