Đàn bà ngoan đàn ông thích, đàn bà hư mới làm đàn ông yêu. Đàn bà ngoan quá dễ tổn thương vì đàn ông, có biết hư đàn bà mới chiếm được hết lý trí tâm hồn của đàn ông…
Đàn bà quá hư đàn ông tránh, đàn bà quá ngoan đàn ông chán
Đàn bà hư luôn là đàn bà cuốn hút nhất, họ quyến rũ bởi “chất đàn bà” riêng biệt. Họ dám khoe những điều đàn bà ngoan không dám. Họ dám sống theo cách đàn bà ngoan chưa từng nghĩ tới. Ở đàn bà hư là sự phóng khoáng, tự do, thậm chí là nổi loạn, nhưng luôn là chính mình. Đàn bà hư không cam chịu, đàn bà ngoan lại dễ dàng chấp nhận. Đôi khi, những gì đàn bà hư làm lại chính là một góc tối mọi đàn bà ngoan đều từng ước mình có thể.
Đàn bà hư chưa chắc là đàn bà dại. Đàn bà càng hư sẽ càng biết yêu quý chính mình, chiều chuộng bản thân. Họ có thể không giỏi giang như đàn bà ngoan, nhưng chắc chắn đủ bản lĩnh để xinh đẹp và tự tin. Họ biết mình đẹp ở đâu, hở thế nào là đủ, kín ra sao để đàn ông say mê. Họ không giỏi mọi thứ, chỉ giỏi chuyện mình thích, chỉ mạnh điểm cần phô trương. Đàn bà hư biết rõ mình, luôn đặt mình lên mọi điều, vì vậy mà quyến rũ ma mị, cuốn hút không thôi trong mắt đàn ông.
Đàn bà ngoan có thể là kiểu mẫu nhiều phụ nữ muốn trở thành, để đẹp mắt, để dễ nhìn. Đàn bà hư lại không thích mình phải giống ai, nên càng có vẻ đẹp không ai có được. Đàn bà ngoan yêu chính là yêu, mềm mại, thanh thoát, thậm chí là ủy lụy. Đàn bà hư yêu chính là dám cầm dám buông, cuồng nhiệt được thì tuyệt tình cũng được, dám yêu dám hận, dám hy sinh dám vứt bỏ. Chính cái bản lĩnh yêu đương dữ dội ấy khiến đàn ông muốn buông cũng khó, phải giữ đến cùng.
Đàn bà hư luôn bất cần, vì họ hiểu quá rõ đàn ông nghĩ gì. Mà đàn bà hư quá lại khiến đàn ông sợ, sợ vì quá sắc sảo giảo hoạt. Đàn bà, phải ngoan vừa hư đủ, phải đủ khí chất dư vị mới vừa khiến đàn ông yêu, vừa làm họ phải nể.
Đàn bà khôn là đàn bà phải biết hư
Đàn bà không biết hư thì đúng là đàn bà dại. Đàn bà chỉ gắn đời mình với đàn ông, xem đàn ông là tất cả, tưởng tin đàn ông cả đời không rời bỏ mình thì càng dại. Mà rõ ràng, đôi khi đàn ông lại bỏ đi chỉ vì sự ngoan hiền quá mức đó của đàn bà. Đàn ông, càng dễ có càng dễ chán.
Thật sự, đàn bà càng ngoan càng biết nghe lời, đàn ông càng dễ bỏ đi. Vì đàn bà ngoan chỉ thích quẩn quanh trong nhà, nào từng nghĩ chồng mình có lúc vui chơi bên ngoài. Tưởng tin của đàn bà ngoan là thứ hạnh phúc họ tự tạo, hóa ra rồi sẽ là thứ phản chủ đau lòng. Càng từng hạnh phúc bao nhiêu, sẽ càng bất hạnh khi vỡ lở.
Đàn bà hư nghĩ đến mình trước hết, đàn bà ngoan lại chỉ biết nghĩ cho chồng. Hy sinh tận tụy phải cho đúng người thì mới tới đúng đích đến. Mà lỡ phải gã bội bạc dối lừa, thì xem như dốc lòng dốc công đều đổ sông đổ biển. Đàn bà hư nghĩ cho mình, sẽ không đau. Đàn bà ngoan chỉ nghĩ cho người, vậy là vết thương đầy lòng…
Đàn bà khôn biết hư đúng lúc
Đàn bà khôn, biết hư thế nào là đủ, biết hư làm sao để không tự mình hại mình. Họ biết cách giữ một người đàn ông mà chẳng cần nắm hay quản. Họ khiến đàn ông tình nguyện bên họ, không một bước rời đi, một lòng say mê. Trong tình yêu, họ là người chủ động đến, cũng thể tự mình rời đi, không thụ động, không vì ai. Họ biết đàn ông yêu điều gì ở họ, muốn nhìn thấy gì ở họ, biết làm thế nào để mình đẹp nổi bật. Hơn hết, họ yêu chính mình khi đứng trước gương, cần điều mình muốn, không muốn điều ai cần.
Đàn bà, muôn đời đừng chỉ nghĩ cho người khác, yêu ai thì yêu, phải yêu chính mình đầu tiên. Quá ngoan thì dại, quá hư thì khờ, ngoan vừa hư đủ mới là khôn ngoan.
Theo qtcs