Sau 3 năm lấy nhau, tuy vợ chồng Tùng với Huệ đều cố gắng nhưng kinh tế vẫn không khấm khá lên được là mấy. Về sau có người mách mối cho Tùng đi xuất khẩu lao động bên nước ngoài, lương mỗi tháng cũng gấp chục lần ở nhà chỉ có điều khoản tiền lo thủ tục sang bên đó không phải là ít.
– Nếu anh thật sự quyết tâm thì vợ chồng cùng nghĩ cách xoay xở.
Cuối cùng, sau hơn một tháng, Huệ cũng xoay đủ số tiền lo cho Tùng đi.
– Sang bên đó anh cứ yên tâm làm ăn, việc ở nhà đã có em lo.
– Em cố gắng nhé, anh chỉ đi 2 năm thôi. Hàng tháng anh sẽ gửi tiền về cho em chi tiêu, trả nợ.
Đêm trước khi chia tay, hai vợ chồng Tùng thủ thỉ tới sáng. Lúc chia tay, Tùng cứ cầm tay vợ mãi không muốn rời. Thời gian đầu xa nhà, Tùng thường xuyên gọi điện hỏi han động viên vợ, tiền kiếm được đồng nào cũng gửi cả về cho Huệ giữ.
– Tao chưa thấy ai dại như mày. Sang đây làm việc vất vả, vậy mà được đồng nào cũng gửi cả về cho vợ. Nhỡ vợ mày vắng chồng bỏ theo trai thì sao? Lúc về mày lại tay trắng à?
Đám bạn làm cùng khuyên can anh.
– Vợ tao ngoan hiền, không phải người như vậy.
– Ôi giời, không ai biết được chữ ngờ đâu ông ạ.
Thấy bạn nói cũng có lý nên từ đó Tùng cắt giảm dần khoản tiền gửi về cho vợ.
– Bên này làm ăn mỗi lúc một khó khăn, thành thử lương của anh cũng ít hơn nhiều em ạ.
– Anh phải lượng sức mà làm đừng tham công tiếc việc quá, tới khi ốm ra đó không có vợ con ở bên chăm sóc thì khổ.
Cứ như vậy, sự quan tâm của Tùng dành cho vợ ngày một phai dần. Kế hoạch đi 2 năm của anh cứ kéo dài hết năm này tới năm khác mặc cho Huệ vò võ cô đơn chờ chồng. Thậm chí bước sang tới năm thứ 8 Tùng vẫn chưa có ý định về nếu như mẹ anh không ốm nặng.
Về tới nhà, Tùng mới biết vợ anh đã bị điên từ lâu. Trước khi mất, mẹ anh trăng trối.
– Bao năm nay con đi vắng, cái Huệ nó vất vả thay con chăm sóc mẹ. Có lẽ phần vì vất vả, phần vì thương nhớ con nên mới điên dại thế kia. Đời này con phải chăm sóc, đừng bao giờ phụ nó nhé.
Tùng nắm tay mẹ, nhìn sang Huệ – vẫn đang cười ngây ngô, đầu tóc bù xù áo quần xộc xệch trong lòng có chút chua xót.
Vậy nhưng sau khi mẹ mất, Tùng chăm vợ được nửa năm thì gửi cô vào trại thương điên cho nhẹ gánh rồi thênh thang tổ chức đám cưới với người phụ nữ trẻ đẹp khác.
Tùng tưởng mọi chuyện như vậy là êm đềm, ngờ đâu vào đúng giờ phút trọng đại nhất của hôn lễ thì một chiếc sang trọng bạc tỷ tiến thẳng vào cổng nhà. Cửa xe mở, một kiều nữ với bộ váy quyễn rũ đặc biệt trên tay xách một hộp quà thật lớn bước xuống. Không chỉ Tùng mà tất cả mọi người trong hôn lễ đều bất ngờ khi nhận ra đó là Huệ.
– Sao bảo cô ấy điên quá, bỏ đi mất tích rồi?
Nghe những lời thì thầm sau lưng, Huệ chỉ mỉm cười rồi tiến đến trước mặt Tùng.
– Em… chẳng phải em đang trong…
– Anh nghĩ tôi vẫn đang trong trại tâm thần phải không? Anh nói tôi điên dại bỏ đi để có thể đường hoàng cưới người đàn bà khác thế này sao? Anh nhẫn tâm quá!
– Em bị điên cơ mà?
– Anh nhầm rồi, tôi chưa bao giờ điên. Tôi chỉ giả thần kinh để thử lòng anh. Ngờ đâu lại bị anh đối xử như vây. Gần chục năm trời tôi chờ đợi anh trong mỏi mòn, thay anh gánh vác gia đình nhưng được gì đâu, anh đã bỏ tôi như bỏ một cái áo rách.
Vừa nói cô vừa đặt hộp quà vào tay Tùng.
– Quà cưới tôi tặng anh đó.
Tùng rụt tay lại, mặt biến sắc.
– Anh yên tâm, tôi không mang bom tới đâu mà sợ. Trong hộp này chính là toàn bộ số tiền anh gửi về cho tôi trong những năm anh đi làm bên đó. Tôi không tiêu đến đồng nào vì muốn tiết kiệm làm vốn cho anh sau khi về nước. Giờ anh lấy vợ, tôi mang trả anh thôi.
Tùng đứng chết chân trước từng câu từng lời của vợ. Khóe mắt anh bắt đầu rớm lệ, sống mũi cay cay, anh ngước lên nhìn Huệ.
– Anh….
– Anh không phải nói hết, tôi không trách cứ gì anh. Cũng chỉ tại tôi quá tin, quá yêu anh nên mới vậy. Trả lại được cho anh khoản tiền này tôi thấy nhẹ lòng rồi. Chúc anh hạnh phúc!
Dứt lời, Huệ quay gót ra xe, để lại sau lưng bao cái nhìn ngỡ ngàng. Người thì đồng cảm xót xa cho cô, người lại nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Còn Tùng cứ ngây dại ứng nhìn theo bóng vợ.
– Đúng là loại đàn ông bạc tình bạc nghĩa. Người vợ ngoan hiền như vậy cũng bỏ rơi mà cưới người khác được. Rồi sau này sẽ nhận quả báo thôi.
Khách khứa lần lượt đứng lên ra về sau khi đã quẳng cho Tùng những lời đay nghiến nhiếc móc.
– Trả lại nhẫn cho anh, đời này em không thể sống bên anh để rồi bị mọi người coi như một tội nhân được. Người vợ đức hạnh như thế anh cũng bỏ, thì lấy gì đảm bảo anh sẽ yêu thương em hết đời.
Đặt nhẫn cưới vào tay Tùng, cô dâu cũng bỏ đi.
Cả hội trường hôn lẽ bỗng chốc trở lên vắng hoe, duy chỉ còn lại Tùng ngồi đó với nỗi ân hận muộn màng.
Theo WTT