Gặp lại chị sau 4 tháng mà tôi ngỡ ngàng không nhận ra, chị trẻ đẹp và tươi tắn hơn rất nhiều khiến tôi thất thần không nói nên lời
Gặp lại chị sau 4 tháng mà tôi ngỡ ngàng không nhận ra, chị trẻ đẹp và tươi tắn hơn rất nhiều. Thấy tôi thất thần mãi, chị cười bắt chuyện trước:
– Thế nào mà chú cứ đăm chiêu cái gì đấy??
– Em vẫn chưa hết ngạc nhiên chị ạ, không biết có phải chị Ngân hay không??
– Chú lại khéo đùa chị, nhanh thật mới đó mà đã hơn 1 năm không gặp chú, từ đó đến giờ chị cũng không về Hà Nội lại một lần nào. Nói đến đây, ánh mắt chị đượm buồn, tôi biết chị đang nhớ về những ký ức k.i.nh hoàng ngày đó.
Chúng tôi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới bể nhưng tuyệt nhiên không một ai nhắc về chuyện cũ, tôi mừng vì cuộc sông của chị hiện tại và Sóc ( con trai chị) giờ đã ổn định, thậm chí còn thêm phần khấm khá.
Càng nhìn chị tôi lại càng khâm phúc cho một sự nỗ lực không ngừng nghỉ và vươn lên sau thất bại; nếu không nói ra ai có thể ngờ: người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp và có phần quyến rũ đang ngồi trước mặt tôi đây lại từng có một khoảng thời gian bị trầm cảm nghiêm trọng.
Tôi biết đến chị cách đây 5 năm, là lúc chị chuẩn bị làm đám cưới; nụ cười phúc hậu cùng giọng nói nhỏ nhẹ chuẩn gốc hà thành không lẫn vào đâu được, khiến cho người ta càng tiếp xúc lại càng thấy mến.
Tính chị không thích ồn ào, bon chen nên sau khi lập gia đình chị đồng ý ở nhà làm hậu phương vững chắc cho chồng và chăm sóc con cái sau này, đôi lúc chị lại viết lách để thoả niềm đam mê của chị.
Cuộc sống trôi qua êm đềm, nhìn vào chị là người ta biết chị đang có một hạnh phúc viên mãn, cho đến một ngày tôi nghe tin chị phải nhập viện vì c.ắ.t cổ tay t.ự t.ử.
Nguyên nhân là do chồng chị cặp bồ sau hơn 3 năm chung sống, cu Sóc còn chưa đầy một tuổi; đấy là một cú s.ố.c rất lớn đối với chị, người chị từng yêu sâu đậm, là chồng- là bố của con chị mà lại nhẫn tâm phản bội vợ con và hơn thế nữa, người phụ nữ chồng chị cặp cũng mới mang thai được 2 tháng.
Tôi thương chị, người phụ nữ mỏng manh- hiền lành, chị vốn tự hào và cảm thấy mãn nguyện về gia đình nhỏ của chị; nhưng trong phút chốc niềm tin đó đã bị phá vỡ rồi; từ một người khỏe mạnh, xinh đẹp chỉ trong vòng vài tuần mà người chị héo hon, xuống sắc thậm chí còn muốn nghĩ quẩn.
Kể từ ngày đó, tôi không còn thấy chị cười nữa; chị không thể vì Sóc mà tha thứ cho chồng khi mà anh ta cũng đang có thêm một đứa con khác; và cuối cùng chị đã chấp nhận ra đi mang theo con nhưng không cần một đồng chu cấp nào từ chồng, chị muốn cho anh ta phải chịu sự dày vò, dằn vặt đến suốt cuộc đời.
Chúng tôi chia tay nhau từ đó, trước ngày chị bay, ngay tại quán cafe này tôi đã không kìm được cảm xúc khi nhìn thấy chị mệt mỏi đến như vậy. Nhưng chị vẫn cười, chị bảo ” đóng một cánh cửa lại để mở ra những cánh cửa khác tốt đẹp hơn” và ngày hôm nay, chị đã chứng minh cho tôi thấy chị hoàn toàn làm được.
Chị tiếp tục theo đuổi công việc viết lách của mình và đã có một chỗ đứng nhỏ trong tòa soạn, chị cười cười khoe tôi rằng: ” đồng nghiệp bình chon cho chị là mẹ đơn thân quyến rũ nhất tòa soạn nữa đấy”.
Tôi cảm nhận điều đấy hoàn toàn đúng, bởi chị lúc nào nhìn cũng phúc hậu- lương thiện; bão táp đã qua rồi và nó lại càng khiến cho chị thêm phần quyến rũ, mặn mà. Chị và Sóc đang có một cuộc sống ý nghĩa như 2 người bạn với nhau và tôi tin, chị không chỉ là một người phụ nữ đẹp- giỏi mà còn là một người mẹ tuyệt vời nữa.
Rồi sẽ có một người yêu thương, trân trọng và đem lại hạnh phúc cho chị mãi mãi.
Theo ĐKN