Ngày cháu nội đầy tháng, mẹ chồng chỉ cho có vài trăm nghìn khiến Vy không khỏi bức xúc, bởi trước đó đúng 30 ngày, cháu ngoại đầy tháng bà đã tuyên bố tặng cả 1 cây vàng…
Sau hai năm hẹn hò, Vy với Khánh quyết định tổ chức đám cưới. Vì hai vợ chồng đều làm trong khối nhà nước lại mới được vào chính thức, lương lậu gọi là đủ sống chứ không dư giả gì để có thể dọn ra ở riêng, nên họ vẫn phải sống chung với bố mẹ chồng.
Nhà Khánh có 2 anh em, cô em gái của Khánh cũng mới lấy chồng cách đấy vài tháng. Được cái em gái Khánh tốt số hơn rơi được vào gia đình có điều kiện. Cưới xong, bố mẹ chồng cho ngay căn chung cư cao cấp giữa trung tâm thành phố, cuộc sống thoải mái hơn vợ chồng Khánh nhiều. Nhiều lúc nhìn cuộc sống của em chồng sung túc, Vy cũng có chút chạnh lòng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ở đời mỗi người một số phận, chẳng ai giống ai. Hơn nữa Khánh cũng là người chồng tốt lúc nào cũng quan tâm yêu chiều Vy. Bố mẹ anh đối xử với cô cũng chẳng tới nỗi nào. Có điều dường như cô với mẹ chồng mình không được hợp nhau lắm. Tính bà sạch sẽ, cẩn thận lại ít nói. Có khi 2 mẹ con ở cùng nhau cả ngày mà bà cũng chẳng nói với cô được 1 câu. Nếu cô không hỏi thì bà cũng im lặng từ sáng tới tối.
– Tính mẹ ít nói chứ không phải mẹ ghét bỏ gì mà lạnh lùng với em đâu. Em đừng diễn linh tinh, tự mua áp lực cho mình.
Nhiều lần được Khang trấn an động viên, Vy cũng bớt căng thẳng, mới lại cô nghĩ chuyện ”mẹ chồng – nàng dâu” muôn đời không hợp nhau là bình thường. Quan trọng bà cũng chưa bao giờ gây khó dễ cho con dâu nên Vy luôn cố gắng nhiều để làm bà vừa lòng, tránh những mâu thuẫn nảy sinh trong gia đình là được.
Thời gian sau Vy mang bầu rồi cuối năm sinh cho Khang một cậu con trai kháu khỉnh đáng yêu. Ngày Vy ở cữ, mẹ chồng cũng chăm cô kỹ lắm. Bà chẳng khiến cô động chân động tay vào việc gì. Đến mẹ đẻ cô tới thăm cháu còn xuýt xoa khen thông gia quá chu đáo, chăm cháu cẩn thận.
– Con ạ, đời đàn bà đi làm dâu không cần mơ giàu sang nhiều tiền lắm của, chỉ mong có được bà mẹ chồng tử tế như mẹ thằng Khánh thôi. Đời mẹ làm dâu khổ nhiều nên mẹ hiểu.
Thật lòng, Vy cũng khá cảm động trước sự săn sóc của mẹ Khánh dành cho mình. Nhưng tới khi con trai cô đầy tháng thì mọi ấn tượng tốt đẹp cô dành cho bà bỗng nhiên bay biến hết.
Chẳng là hôm đó, vợ chồng Vy làm bữa tiệc nhỏ mời họ hàng và những người thân thiết. Cơm nước xong xuôi, khách khứa về hết mẹ Khánh với nhẹ nhàng vào phòng đưa cho Vy chiếc phong bì.
– Cháu nội đầy tháng, bố mẹ có chút quà cho nó.
Đặt phong bì vào tay con dâu, bà lặng lẽ xuống dưới tầng chứ cũng không nói thêm câu nào. Vy cho con bú xong mới mở phong bì của bà, đôi lông mày của cô chau lại.
– Sao vậy em?
Nhận ra sắc mặt vợ thay đổi, Khánh lại bên, cầm lấy chiếc phong bì trên tay vợ
– Chắc đợt này bố mẹ không có nên…
Nhìn tờ 500k bên trong phong bì, Khánh nhìn vợ có chút ái ngại. Không cần hỏi, anh cũng biết Vy đang suy nghĩ gì.
– Em không quan trọng giá trị quà bà tặng cháu là bao nhiêu, nhưng anh nghĩ xem, mẹ cư xử thế này có phải phân biệt đối xử giữa cháu nội với cháu ngoại quá không. Tháng trước, đầy tháng cháu ngoại, mẹ đã công khai dành tặng cháu cả một cây vàng. Vậy mà con mình, là cháu nội – cháu đích tôn của mẹ, thì mẹ chỉ cho có vài trăm thế này là sao? Anh bảo em không nghĩ sao được đây?
– Thôi của ít lòng nhiều, tình cảm của mẹ mới là điều quan trọng nhất.
Khánh ôm Vy vào lòng động viên thêm. Những ngày sau Vy cố gắng dẹp mọi suy nghĩ về món quà đầy tháng của mẹ chồng, song thật sự lòng cô vẫn còn gợn lăn tăn. Vy nghĩ liệu có phải ngay từ ban đầu, mẹ Khánh không thích Vy nên giờ đến lượt con cô, cũng bị bà ghét như thế?
Nghĩ vậy, Vy lại ấm ức mà chẳng biết sẻ chia cùng ai. Cô không phải buồn vì chiếc phong bì, mà bởi việc mẹ đã đối xử không công bằng với con cháu trong nhà. Vậy là Vy bắt đầu sống bằng mặt chẳng bằng lòng với mẹ chồng. Nếu như trước kia cô luôn cố gắng làm bà vui, cố gắng làm vừa ý bà, quan tâm tới những cái bà thích thì nay cô bỏ mặc. Miễn cô làm cho xong nhiệm vụ của mình trong 1 ngày là về phòng ôm con ngủ. Cô cho rằng, dù cô có làm gì đi nữa thì trong mắt bà mẹ con cô cũng chỉ là người dưng.
Bẵng đi một thời gian…
Hôm đó, Khánh đi công tác tỉnh. Buổi tối, sau khi ăn uống xong, Vy vừa về phòng thì mẹ chồng cô gõ cửa đi vào.
– Con cầm lấy cái này. Sang tháng cho thằng Cún đi lớp rồi, các con sẽ vất vả lo kinh tế hơn, bố mẹ muốn giúp đỡ các con được phần nào hay phần ấy.
Tò mò không biết bên trong phong bì có gì, Vy liền mở ra, để rồi tay cô run rảy…
– Mẹ, đây là sổ tiết kiệm của bố mẹ mà…
– Uh, mẹ tiết kiệm để cho các con đó.
Câu nói và ánh mắt hiền từ của mẹ chồng làm Vy xúc động vô cùng.
– Không được đâu mẹ, số tiền trong sổ tiết kiệm này là công sức lao động của bố mẹ dành dụm suốt thời gian qua, mẹ cứ giữ lấy phòng khi đau ốm ạ.
Vỵ vội vàng đặt lại chiếc phong bì vào tay mẹ chồng.
– Không sao, bố mẹ vẫn còn. Tiền kiếm được không cho con cho cháu thì còn cho ai. Mẹ cũng nói chuyện với thằng Khánh rồi. Tháng tới Cún đi nhập học, con ra ngân hàng rút để làm thủ tục cho cháu nhé!
Nghe xong, Vy xúc động nghẹn ngào. Cô thấy xấu hổ với bà vô cùng. Bà tốt như vậy, lo cho vợ chồng cô từng li từng tý như vậy, thế mà 2 năm nay, lúc nào cô cũng tức tối, hậm hực với bà chỉ vì món quà tặng cháu nội đầy tháng. Càng nghĩ, Vy càng hối hận. Tuy cô không trực tiếp nói ra lời xin lỗi với bà ngay lúc đó, nhưng những ngày sau, cô sống hết lòng với bà, chăm sóc bà như mẹ đẻ. Giờ thì Vy thật sự thấy mình may mắn khi được làm dâu của bà.
Theo WTT