Vợ chồng là nghĩa trăm năm, nhưng khi chồng không còn coi trọng cái nghĩa, cái tình để đắm chìm vào niềm vui và vòng tay khác thì cái nghĩa ấy cũng hao mòn đi rồi. Đớn đau, tủi hổ… nhưng lại chẳng chịu buông người đàn ông bội bạc.
Cách đây không lâu, trên trang cá nhân của chị Nguyễn Hoàng Anh có chia sẻ một câu chuyện.
“Hôm nay có việc gặp một bạn nữ mới ngoài 30, xinh xắn, thông minh, quyết đoán. Bàn công việc xong hỏi thăm gia đình bạn, loanh quanh thế nào nghe được rất nhiều chuyện về gia đình bạn. Bạn lấy chồng đã hơn 10 năm có 2 con trai nhưng chồng đi làm cách nhà 40km, 1-2 tuần mới về 1 lần, bạn ấy toàn nuôi con một mình.
Đã thế mẹ chồng còn nói năng rất khó nghe, bạn vẫn phải nhịn. Bạn nói nhiều lần mà chồng không muốn chuyển công tác về gần nhà, lý do công khai là lương ở chỗ làm được gần 30 triệu /tháng, sợ về Hà Nội không kiếm được việc tương đương. Nhưng lý do thật sự là cơ quan bao ăn ở, đi làm về không phải làm gì, không bận bịu việc gia đình, sống rất thoải mái nên không muốn thay đổi.
Bạn còn kể cách đây vài năm bồ của chồng quậy bạn tưng bừng, đến mức bạn từng muốn tự tử. Mình hỏi, sao không ly hôn, hoá ra bạn đã viết đơn nhưng bị mẹ đẻ bắt được, mắng cho một trận là không biết điều, bao nhiêu người còn khổ hơn mà vẫn sống được, ly hôn là điếm nhục gia phong…… Bây giờ chồng bạn vẫn thế, đi cả tuần không gọi điện nhắn tin gì, chỉ cuối tuần về được 1 ngày, chẳng làm được việc gì”.
Mình hỏi bạn ấy sao có thể sống như vậy? Bạn bảo, em từng rất yêu chồng nên khi mới cưới cái gì em cũng nhịn, mong chồng vui lòng. Khi xảy ra chuyện chồng bồ bịch, em tưởng như chết được rồi vì con mà phải sống. Hiện em chẳng mong đợi gì chỉ dồn vào chăm con. Em bỏ chồng vẫn tự nuôi con được, vì xưa nay anh ấy có nuôi con đâu. Nhưng em vẫn không ly hôn vì em muốn con có bố”.
…Tôi luôn nghĩ, đàn bà làm vợ không có gì nhiều bằng yêu thương và thứ tha dành cho chồng. Nhưng đàn bà lấy chồng nào có phải thiêu thân lao vào lửa. Mình cứ trơ người nhìn bóng dáng chồng bội bạc, cứ để yên cho chồng đâm từng nhác vào lòng, liệu có khiến kẻ lầm đường biết lối quay về? Hay người đã muốn đi thì vốn có nhớ đường cũng không thiết quay đầu lại? Thế thì mình giữ làm gì, mình tự tội tình với mình làm chi?
Huống hồ, đàn bà giữ chồng bội bạc cũng chỉ là đàn bà tội, tội cho mình, tội cho con của mình. Mình không hạnh phúc, mình đau một, con mình chứng kiến mình đau lòng, con buồn đến bao lâu đây?
Ai không đau khi bị bội bạc, hết thương sao được với người chung chăn gối với mình bao năm. Nhưng đàn bà thương ai thì cũng đừng quên thương mình thương con. Khi người ta tìm kiếm của lạ, dối gian mình, sao mình lại phải gánh hết, phải chịu thay họ. Mình không có lỗi, việc gì phải trả giá? Người có tội sao lại để họ tổn thương mình và con?
Đàn bà ơi, cuộc đời này ngắn lắm. Cứ thử soi mình trong gương, thử nhìn mình đã phôi phai nhan sắc, đã tắt lịm nụ cười bao tháng ngày, đã khô cạn nước mắt bao đêm. Trong khi thế gian này làm vợ bao người hạnh phúc, bao người được yêu thương chở che. Không phải vì phận mình như thế, cũng không phải thế gian này chẳng còn một người đủ chân thành đủ thiết tha với mình. Mà chính là do mình buông không nổi một gã tệ bạc, mình không cam lòng bỏ một đoạn duyên từng vun đắp.
Đáng sợ nhất với đàn bà là thứ chấp niệm không thể buông bỏ, không thể sống thiếu một người nào đó. Đến cùng, nếu bạn không thể bỏ người không xứng đáng, rồi sẽ đến lúc họ bỏ bạn, chua chát và phũ phàng. Vì họ không trân trọng bạn, họ chưa từng sợ bạn đau, thì chuyện rời đi chỉ là sớm hay muốn. Đàn bà, khi ấy mới là đau nhất, lúc đó mới là bi đát tủi hổ nhất.
Nếu bạn là một đàn bà đến giờ vẫn chỉ đứng bên những bội bạc của chồng thì hãy nhớ, bạn không nợ ai bất cứ điều gì để phải chịu đựng như thế. Và nếu bạn không thể ra đi đúng lúc, sẽ có lúc thứ bạn nhận được chỉ là một dáng lưng tàn nhẫn của người đàn ông mình từng thương…
Theo qtcs